Sau khi ở bên ngoài diễn xong một vở kịch với Tạ Viễn Thần, Cao Tấn thu kiếm hồi điện, không quan tâm gì tới bạo động ngoài điện.
Hắn lần nữa dùng hành động gϊếŧ người để nhắc lại sự thật 'Minh Trạch cung không thể tới gần'.
Đi ra sau điện, Cao Tấn dựa theo tiếng lòng líu lo không ngừng của Tạ Khuynh mà tìm được nàng.
Tạ Khuynh ngồi bên bếp lò sắc thuốc, thuận miệng mắng chửi kẻ điên Cao Tấn, rối rắm mãi chuyện hắn hôn mình.
[ nếu nói ta bại lộ thì cũng không giống. ]
[ nhưng nếu không bại lộ, sao hắn lại hôn ta? ]
[ với cái gương mặt này mà cũng có thể hôn xuống được, bái phục. ]
[ mà hiện tại ta còn là nam, là một tên thái giám a! ]
[ con hàng kia khẩu vị quá nặng, con mẹ nó hắn thật không phải người! ]
Cao Tấn đứng ngoài cửa thật sự nghe không nổi nữa, ho khan một cái, tiếng lòng chửi bậy bên trong trong liền ngưng bặt. Hắn vào điện, tìm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tạ Khuynh.
Hai người đều ngồi yên không nói.
Tạ Khuynh liếc mắt một cái, mất tự nhiên nhìn vào môi Cao Tấn. Nàng chỉ thấy cảm giác sống lưng mềm nhũn run rẩy kia lại cuốn tới. Hình như nàng, có khả năng, có lẽ... Vậy mà đang hoài niệm.
Cái này thật khủng bố.
Dù sao nàng và Cao Tấn cũng súng thật đạn thật ra trận suốt hai năm, số lần hôn nhau không có ngàn cũng có trăm. Nhưng không lần nào đảo loạn tinh thần nàng như lần này.
Chẳng lẽ đây chính là... Dụ hoặc cấm kỵ?
"Nhìn trẫm chằm chằm làm gì? Chưa hôn đủ?"
Giờ Cao Tấn đã luyện thành tuyệt chiêu không cần nghe tiếng lòng Tạ Khuynh mà chỉ cần nhìn biểu cảm cũng biết nàng đang nghĩ cái loạn thất bát tao gì.
Đôi mắt hắc bạch phân minh kia nhìn thì khôn khéo, trên thực tế lại không giấu được cái rắm đại sự gì. Hiểu rõ phẩm tính nàng rồi thì quá dễ đoán.
Tạ Khuynh vội vàng thu hồi ánh mắt, mượn động tác khuấy nước thuốc để làm dịu xấu hổ, cố ý nói bằng giọng thật thô:
"Lúc nãy Bệ hạ lại xem nô tài là Quý phi?"
Cao Tấn nghe giọng nam của nàng mà đau cả tai, lại không còn cách nào. Đối diện với tiểu yêu tinh khiến người ta mệt nhọc này, chỉ có thể sủng ái.
"Ừm. Quả thật lại xem ngươi là nàng ấy." Cao Tấn nói không chút e dè.
Tạ Khuynh vò đầu: "Bệ hạ đối với Quý phi quả là nhớ mãi không quên."
"Đúng vậy, sao có thể quên. Nàng ấy tốt như vậy, trẫm thích nàng ấy như vậy..." Cao Tấn vừa nói vừa nhìn sườn mặt Tạ Khuynh.
[ dẹp đi. ]
[ hậu cung ngươi nhiều nữ nhân như vậy, ai ngươi cũng thích cả. ]
Cao Tấn đoạt cây muỗng trong tay Tạ Khuynh, khuấy hai cái vào ấm thuốc, nói:
"Trẫm vốn muốn lập nàng ấy làm Hậu, từ nay về sau chỉ có mình nàng ấy thôi. Nàng ấy lại không tin trẫm."
[ chó má. ]
[ từ xưa đến nay, được mấy Hoàng đế chỉ có một nữ nhân bên người? ]
"Nàng ấy không tin, ngươi tin không?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh chớp chớp mắt, dứt khoát gật đầu: "Tin! Đương nhiên nô tài tin!"
[ tin ngươi có quỷ! ]
Cao Tấn hài lòng gật đầu:
"Tốt, ngươi tin thì tốt. Vậy tối nay ngươi thị tẩm đi."
Tạ Khuynh suýt thì gật đầu theo quán tính, gật được một nửa thì ngây ngẩn cả người, nàng vừa mới nghe được cái gì?
Thị tẩm?
Nàng trừng mắt nhìn về phía Cao Tấn, bộ dạng như bị sét đánh. Đối lập với vẻ chấn kinh của Tạ Khuynh, Cao Tấn thong dong hơn nhiều.
Giống như chuyện hắn vừa nói không phải là kêu một thái giám đêm nay thị tẩm, mà là trưa nay ăn cá, đơn giản nhỏ bé vậy thôi.
Hắn nói xong, không đợi Tạ Khuynh phản ứng lại, đã đứng dậy chắp tay sau lưng nghênh ngang rời đi.
Hoàn toàn không để ý tới Tạ Khuynh bị dọa đến mức sắp rơi cằm xuống đất.
[ không phải hắn định làm thật chứ? ]
[ thị tẩm??? ]
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau khi nhãn tuyến Lý Tổng quản mà Thái hậu an bài ở Minh Trạch cung bị Cao Tấn gϊếŧ trong đêm dông, thì Thống lĩnh thị vệ Trương Khiêm do Thẩm Thiên Phong an bài cũng bị Cao Tấn chém trọng thương.
Biết được tin tức, Thái hậu đang dạo bước trong cung. Ma ma được phái đi mời người cũng trở về, sau lưng còn có một người mặc áo choàng đen đi theo.
Thẩm Thiên Phong hôm qua gặp khó khăn ở chỗ Độc lão Nam Cương, không biết đụng phải thứ nghiên cứu gì của lão gia hỏa kia mà bị trúng độc té xỉu, sau khi tỉnh lại còn có chút choáng đầu. Sau khi hồi phủ ông ta vẫn luôn tĩnh dưỡng. Nếu không phải Thái hậu có việc gấp truyền triệu, phỏng chừng hiện tại ông ta còn nằm trên giường.
Thẩm Thiên Phong cởϊ áσ choàng ra, vừa hành lễ một nửa đã được đỡ dậy:
"Thái sư không cần đa lễ. Chuyện hôm nay ngươi có biết không?"
Trên đường tới đây Thẩm Thiên Phong đã nghe qua, gật đầu trả lời:
"Thần đã biết."
Thái hậu nôn nóng hỏi:
"Vậy nên làm sao cho phải đây? Thái sư, trong lòng ai gia rất bất an."
Thẩm Thiên Phong an ủi:
"Thái hậu an tâm, chớ vội."
Thái hậu nóng nảy:
"Thái sư! Ngươi muốn ai gia làm sao an tâm chớ vội hả? Hoàng đế, hắn mấy ngày trước đã gϊếŧ Lý Thuận, hôm nay lại chém Trương Khiêm trọng thương. Ngươi nói xem có phải hắn đã biết cái gì, hắn, hắn... Khẳng định đã biết gì đó! Thái sư, có phải chúng ta đã xem nhẹ cái gì không, việc ngươi cùng Hằng vương mưu đồ, có cần tạm hoãn một chút? Thái sư, ngươi nói chuyện đi Thái sư!"
Thái hậu bắn liên thanh làm Thẩm Thiên Phong chỉ cảm thấy đau đầu. Hôm qua sau khi ra khỏi nhà lão gia hỏa kia, ông ta đã cảm thấy không thích hợp, đầu như bị rót bột nhão, không chịu được ồn ào. Ngay cả thê tử lúc đưa cơm nói nhiều hai câu ông ta cũng không chịu được, huống chi là Thái hậu giáp mặt vội vàng lớn tiếng chất vấn.
May mắn Thẩm Thiên Phong còn sót lại chút lý trí, còn nhớ rõ nữ nhân trước mắt này là Thái hậu.
"Thái hậu an tâm, chớ vội!" Thẩm Thiên Phong đỡ trán nói:
"Bây giờ chúng ta chung một con thuyền, chuyện xảy ra không của riêng ai cả. Nhân mã của Hằng vương điện hạ đã tập kết, lúc này Thái hậu nói vứt bỏ, kêu đại quân đã xuất phát làm sao chịu nổi? Chẳng lẽ Thái hậu muốn Tín quốc công phủ vì vậy mà gánh tội danh thất tín bội nghĩa sao?"
Câu nói không chút lưu tình của Thẩm Thiên Phong làm Thái hậu thanh tỉnh ngay lập tức. Bà giải thích:
"Ai gia không phải muốn thất tín bội nghĩa. Chẳng qua là thấy quá vội vàng, Hoàng đế bên kia..."
Bà cũng không biết Cao Tấn trúng Nhiếp hồn cổ bị Thẩm Thiên Phong khống chế. Chỉ đơn thuần dựa vào trực giác mà phán đoán. Khoảng thời gian này lòng bà hoảng hốt không khác gì ba bốn năm trước lúc Cao Tấn ở Tịnh Châu khởi binh bức vua thoái vị, thậm chí còn hơn.
Bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, đến mức bà không kịp chuẩn bị tốt tâm lý.
Mà nhìn sự chắc chắn của Thẩm Thiên Phong, cũng không giống như biết gì nói mấy với bà. Nhưng hôm nay bà cùng toàn bộ Tín