Ban đêm.
Cao Tấn đứng trong tẩm điện chỉ đốt một ngọn đèn, đem mấy cuộn giấy nhỏ trong tay mở ra từng cái, xem hết nội dung liền trực tiếp châm lửa đốt.
Trong ngoài Minh Trạch cung đều yên tĩnh, cơ hồ không nghe thấy tiếc người.
Sau khi xem nội dung trên giấy, Cao Tấn liền thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa điện.
Từ lúc ban ngày bảo Tạ Khuynh tới thị tẩm, Cao Tấn liền không thấy thân ảnh nàng trong Minh Trạch cung nữa.
Việc này không đến mức dọa nàng chạy khỏi cung, nhưng có lẽ cũng khiến cái long uy gan hổ không sợ trời không sợ đất kia chấn động.
Giờ Tý sắp đến rồi, khẳng định nàng đang nấp ở chỗ nào đó buồn rầu không biết làm sao đưa thuốc cho hắn. Cao Tấn tưởng tượng đến dáng vẻ khó xử của nàng liền không nhịn được mà nhếch miệng.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân rón rén.
Tới rồi.
Cao Tấn khép sách trong tay, đứng dưới ngọn đèn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong tay Tạ Khuynh bưng thuốc vừa nấu xong, thấy sắp đến giờ Tý, là thời điểm Cao Tấn nên uống thuốc. Nhưng trong nội tâm nàng thật xoắn xuýt a. Cũng vì câu nói kia lúc ban ngày của Cao Tấn, làm cho nàng không dám lảng vảng trước mặt hắn nữa. Sợ hắn cuồng tính quá độ thật sự đem mình ra ấy ấy.
Không phải sợ, cũng không phải không muốn, mấu chốt là hiện tại Tạ Khuynh đang giả làm một tiểu thái giám. Hắn đòi đấu kiếm, không phải nàng sẽ lộ tẩy sao.
Lão Tạ cùng nàng tốn trăm cay ngàn đắng mới diễn xong một vở tuồng lớn như vậy. Vốn dĩ có thể thành công lui thân, chào bế mạc kết thúc công việc, cố tình cái đầu trâu này của nàng lại chui ra khỏi màn, nhất quyết phải diễn thêm tuồng nữa.
Cái tuồng thứ hai này diễn tốt cũng không được gì. Mà diễn không tốt, thì phá banh luôn tuồng trước.
Ở ngoài tẩm điện của Cao Tấn tới tới lui lui vài vòng, Tạ Khuynh thật sự không có dũng khí bước vào.
[ hay là ta dứt khoát đặt chén thuốc xuống cửa? ]
[ để xuống rồi gõ cửa, sau đó lập tức bỏ chạy. ]
[ ừm. Cách này được đó. ]
Tạ Khuynh hạ quyết tâm, vì tránh những phiền toái không cần thiết, mấy ngày nay có thể không gặp liền không gặp đi.
Rón rén bưng chén thuốc, hóp lưng như mèo đi vào cạnh cửa tẩm điện, Tạ Khuynh như tên trộm ngồi xổm dựa vào tường, duỗi cánh tay dài đặt chén thuốc vào ngưỡng cửa. Lúc nàng đang hết sức chăm chú, cửa sổ sau lưng nàng truyền tới một tiếng chào hỏi:
"Ngươi làm gì đó?"
Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, xém chút đổ chén thuốc, may mắn động tác nàng nhanh, kịp thời đỡ lại, bằng không công sức nấu cả ngày đổ sông đổ biển.
Cái tật xấu gì vậy?
Tạ Khuynh giận dữ quay đầu, liền thấy Cao Tấn ghé vào bệ cửa sổ, nửa người nhô ra ngoài, cười mà như không nhìn nàng chằm chằm. Cái tư thế kia, không biết đã ở đó nhìn nàng bao lâu...
Tạ Khuynh thẹn quá hóa giận:
"Dọa chết người, xém chút đổ thuốc."
Cao Tấn vô tội chớp chớp mắt, dò xét Tạ Khuynh từ trên xuống dưới. Khóe miệng không thể nhịn cười của hắn làm Tạ Khuynh ý thức được tư thế của mình bây giờ có bao nhiêu bất nhã - nửa ngồi trên đất, hai chân chuyển hướng, sau lưng dán vào tường, hiển nhiên là tư thế làm trộm.
Vịn tường đứng dậy, Tạ Khuynh bưng chén thuốc tới chỗ cửa sổ Cao Tấn đang nhô đầu ra, đặt lên bệ cửa sổ, cúi đầu phủi phủi bụi trên người, mất tự nhiên nói:
"Bệ hạ, uống, uống thuốc đi."
Cao Tấn liếc mắt sang chén thuốc một cái, mỉm cười hỏi Tạ Khuynh:
"Trẫm uống thuốc xong... Sau đó thì sao?"
Radar cảnh giác trên đầu Tạ Khuynh lập tức vang lên, nàng kích động hỏi:
"Cái, cái gì, cái gì sau đó? Không có sau đó, sau đó Bệ hạ liền nên đi ngủ."
Cao Tấn nhướng mày gật gật đầu, xích lại gần Tạ Khuynh nhẹ giọng nói:
"Ừm, trẫm định đi ngủ. Vậy còn ngươi? Ngươi không ngủ a?"
Mặt Tạ Khuynh hơi đỏ, dù vẽ phấn đen nhìn không rõ ràng, nhưng hai vành tai nhọn nhọn sắp cháy lên của nàng không lừa được người.
[ nam nhân này trúng không phải Nhiếp hồn cổ, là Tình cổ thì đúng hơn. ]
[ trong đầu không thể nghĩ cái gì bình thường sao? ]
[ hiện tại bộ dạng ta thế này. Ngươi nói xem ta ngủ với ngươi kiểu gì? ]
Cao Tấn đứng thẳng dậy, cầm chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn vào Tạ Khuynh.
Dù Tạ Khuynh đưa lưng về phía hắn cũng có thể cảm nhận ánh nhìn nóng rực kia.
Chờ hắn uống thuốc xong, Tạ Khuynh cầm cái chén không liền muốn đi, bị Cao Tấn chế trụ bả vai. Tạ Khuynh nhịn không được nữa, quay đầu lại nói với Cao Tấn:
"Bệ hạ, nô tài mặc dù thân thể không trọn vẹn, nhưng cũng không phải dạng người giả phượng hư hoàng*, Bệ hạ tìm người khác đi."
(Giả phượng hư hoàng: bê đê.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh lời lẽ chính đáng nói xong, tưởng là Cao Tấn sẽ hổ thẹn tay về. Nhưng nàng đợi nửa ngày, cái tay trên vai cũng y nguyên, không những không rụt về mà còn có xu thế bóp chặt hơn, đến mức cơ hồ muốn bóp nát vai nàng.
Lúc này Tạ Khuynh mới phát giác được không đúng, xoay người lại liền thấy Cao Tấn với vẻ mặt thống khổ chống lên bệ cửa, chỉ chốc lát mà trán hắn đã thấm đẫm mồ hôi.
Bởi vì Tạ Khuynh quay người, tay Cao Tấn đặt trên vai nàng trượt xuống. Thấy cổ tay hắn sắp đập vào bệ cửa cứng như đá, Tạ Khuynh cấp tốc tiếp được.
Trước khi Cao Tấn thống khổ đến hôn mê đã nói với Tạ Khuynh một câu:
"Đừng, đừng đi!"
Nói xong câu này Cao Tấn liền hôn mê. Tạ Khuynh mới tỉnh ngộ câu nói 'Thị tẩm' buổi sáng của Cao Tấn là nói chơi. Ban đêm hắn phải uống thuốc, uống xong liền sốt hôn mê, thị tẩm cái gì nữa...
Ôi chao, trách nàng, trách nàng không nghĩ tới điều này, bị hắn đùa bỡn xoay vòng.
Tạ Khuynh từ ngoài cửa sổ nhảy vào tẩm điện, đem Cao Tấn hôn mê gánh lên vai, vừa lôi vừa kéo lên giường.
Có kinh nghiệm hôm qua, Tạ Khuynh đã không còn hoảng hốt nữa. Bình tĩnh mở rộng vạt áo Cao Tấn giải nhiệt, vừa lau mồ hôi vừa yên lặng chú ý chân khí lưu chuyển trong cơ thể hắn có thông thuận hay không. Ngồi một lát mí mắt bắt đầu đánh nhau, Tạ Khuynh mơ mơ màng màng ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Khuynh lại thử dậy trên long sàng,
Quần áo hoàn chỉnh.
Buộc ngực hoàn chỉnh.
Qυầи ɭóŧ hoàn chỉnh.
Kiểm tra xong, rất tốt.
Tạ Khuynh thừa dịp Cao Tấn không có ở đây, chui tọt vào Thiên điện, lúc rửa mặt còn thuận tiện đổi thuốc đổi băng vải.
Vết thương đã dần dần khép lại, Tạ Khuynh nhìn vết thương quá mau lành của mình, không khỏi cảm khái thuộc tính hồi phục của bản thân. Ngay cả khi nàng 'nhớ thì bôi thuốc không nhớ thì bỏ xó' mà vết thương này cũng không nhiễm trùng, không sinh mủ, sạch sẽ khép lại. Thật tuyệt.
Thay băng vải, rửa mặt xong, Tạ Khuynh lần nữa hóa trang thật tốt, sau đó nằm dài trên giường lười biếng ngủ bù, chờ lát nữa tỉnh lại tiếp tục nấu thuốc.
Tuy nói hôm qua nàng bị một câu 'Thị tẩm' của Cao Tấn đùa bỡn, nhưng vì tránh những phiền toái không cần thiết, nàng vẫn nên tận lực không xuất hiện trước mặt Cao