Tiểu hòa thượng bị người dùng đao kề lên cổ, rốt cục vẻ ung dung không vội trên mặt cũng đổi thành có chút e ngại.
Nơm nớp lo sợ cầu cứu lão hòa thượng:
"Sư phụ, cứu ta."
Lão hòa thượng hô:
"Vị thí chủ này, ngã phật từ bi, lão nạp nguyện làm con tin, xin ngươi thả tiểu đồ."
Ai ngờ lão càng hô, tặc nhân kia càng giữ chặt tiểu hòa thượng không thả. Chủy thủ sắc bén, đè vào cổ tiểu hòa thượng rất nhanh liền có ngấn máu.
Lão hòa thượng chân không tiện, muốn đứng lên cứu người nhưng hữu tâm vô lực, lo lắng không thôi.
Tạ Khuynh vội vàng đỡ lấy lão: "Đại sư coi chừng."
Người kia xì một tiếng khinh miệt lão hòa thượng, liền níu lấy tiểu hòa thượng xoay người sang chỗ khác giằng co cùng chế phục đại ca:
"Phù Diên Đông, đây chính là mạng người vô tội, Đại Lý tự các ngươi phá án cũng không thể xem mạng người như cỏ rác a? Ta cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không thả huynh đệ của ta, ta liền... A----- "
Người kia còn chưa nói hết câu, cổ tay cầm chủy thủ liền bị một cây đũa từ sau lưng hắn bay tới đâm xuyên, chủy thủ rơi xuống đất. Tiểu hòa thượng sợ đến mức tứ chi nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất, vai dính hai giọt máu từ cổ tay tặc nhân kia chảy xuống.
Phù Diên Đông đang không biết làm sao cứu tính mệnh tiểu hòa thượng kia, không ngờ tới biến cố lập tức phát sinh, hắn tận mắt thấy nữ nhân vịn lão hòa thượng, nữ giả nam trang đem chiếc đũa dùng như phi tiêu, quan trọng là nàng lại dùng thành công..
Đám quan sai Đại Lý tự thấy thế, lao về phía tặc nhân đang ôm cổ tay tru tréo trên mặt đất, đánh tới tấp, đánh đến khi hắn không thể động đậy mới bỏ qua.
Xem ra phạm nhân tổng cộng ba người, bây giờ tất cả đều sa lưới, đám quan binh cũng không còn lý do giữ lại bách tính phổ thông trên thuyền nữa, phân phó nhà đò tiếp tục đi, rồi tìm một cái bến tàu cập bờ để bọn hắn xuống thuyền đi đường bộ.
Nhà đò đã bị mấy quan binh này dọa cho choáng váng, nào dám có bất kỳ dị nghị, liên tục xưng vâng, để bọn tiểu nhị dẫn khách trên boong tàu về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Tạ Khuynh đỡ tiểu hòa thượng và lão hòa thượng dậy, cáo biệt trong thanh âm cảm kích của cả hai, đang muốn về khoang thuyền, lại bị một cánh tay ngăn lại.
Tạ Khuynh nhìn về phía chế phục đại ca kia, nói:
"Đại nhân, ta là người giang hồ, không phải cùng một đám với mấy người kia."
Phù Diên Đông đương nhiên biết nàng không phải cùng một đám. Ba phạm nhân kia hắn đuổi theo gần hai tháng, thật vất vả mới gom bọn hắn lại trên một con thuyền tróc nã quy án. Hắn chỉ hiếu kì thân phận người này, thân thủ như vậy có là nam nhân cũng ít gặp, huống chi là nữ nhân.
"Tên họ."
Phù Diên Đông lạnh giọng hỏi, cũng không vạch trần chuyện nàng là nữ nhân.
Tạ Khuynh nói:
"Ta họ Tạ, đứng đầu trong nhà, cho nên gọi là Tạ Đại."
Phù Diên Đông nghe cái tên này thì nhíu nhíu mày, lại hỏi:
"Sư thừa* nơi nào?"
Tạ Khuynh nói: "Cha ta."
(*Sư thừa: một tư tưởng nho giáo, coi việc học tập chủ yếu là thừa hưởng kiến thức từ người thầy, dù giỏi đến đâu cũng chỉ gần ngang với thầy chứ không giỏi hơn được. Ý hỏi chiêu phi đũa học từ ai.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
"Lệnh tôn là người nào?"
"Thiết thủ tiêu sư đã từng danh chấn Giang Nam - Tạ Nhất Tiêu, chính là gia phụ."
"Tạ Nhất Tiêu?"
"Vâng, đại nhân quen biết gia phụ?"
"Không biết."
"À."
"Nhà ở đâu?"
"Giang Nam, ngõ Lục Liễu."
"Muốn đi tới đâu?"
"Kinh thành, Phượng Lai các."
"Đi làm gì?"
"Đi tìm vị hôn thê gia đạo sa sút lưu lạc phong trần của ta."
Phù Diên Đông: ...
Nếu như không phải nhìn thấu người này là nữ, Phù Diên Đông quả thực sắp bị trình độ nói láo không chớp mắt này thuyết phục.
Bất quá, người này dù thân phận mơ hồ, lại không làm ác. Phù Diên Đông chỉ có chút hiếu kì thân phận của nàng mới hỏi thêm mấy câu, nếu nàng không muốn nói thật, vậy Phù Diên Đông cũng sẽ không bức bách.
Đang muốn quay người rời đi thì Tạ Khuynh gọi lại:
"Đại nhân đợi đã."
Phù Diên Đông quay đầu, chỉ thấy Tạ Khuynh nhỏ giọng thần bí hỏi hắn:
"Đại nhân, ba người kia là đào phạm?"
Phù Diên Đông gật đầu.
Tạ Khuynh lại hỏi:
"Quan phủ có từng treo thưởng không?"
Phù Diên Đông nhíu mày gật đầu.
Tạ Khuynh hai mắt tỏa sáng, duỗi tay nhìn Phù Diên Đông, nói:
"Vậy ta giúp quan phủ bắt phạm nhân, phải chăng có thể lãnh chút giải thưởng? Ta không cần toàn bộ đâu, đại nhân xem xét rồi cho ta một chút là được."
Không phải Tạ Khuynh gan to bằng trời, mà là tiền trên người nàng sắp thấy đáy, tuy nói có thể chống đỡ đến kinh thành, nhưng nếu nhiều thêm chút, dọc đường cũng thoải mái hơn.
Phù Diên Đông nhìn chằm chằm cái tay đang duỗi ra của Tạ Khuynh một hồi lâu, đại khái là hắn chưa bao giờ thấy ai ngửa tay xin tiền thưởng như nàng bao giờ.
"Hừ."
Phù Diên Đông không đồng ý, cũng không cự tuyệt, dùng một cái 'Hừ' lạnh lùng để trả lời, không cần nói thêm câu nào.
Hừ xong, Phù Diên Đông liền quay người rời đi, Tạ Khuynh gọi hắn một tiếng 'Êy' hắn cũng không quay đầu lại... Sau đó, hắn liền giẫm lên hai cục cít dê, trượt một cái ngã ngửa.
Tạ Khuynh gọi hắn chính là muốn nhắc nhở phía trước hắn có đồ vật, cẩn thận trượt chân.
Bụng nàng bị thương, không thể dùng sức nhiều, thế là dùng chiêu thái cực, mượn lực kéo lực, đem Phù Diên Đông vốn chỉ ngã nhẹ kéo hẳn về sau, để lưng hắn ngã lên đùi Tạ Khuynh.
Tư thế này dù hơi bất nhã, nhưng cũng đỡ hơn té ngửa dập mông.
Hai người một trên một dưới nhìn nhau, không khác gì với hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà mấy quyển thoại bản bán trên phố hay viết. Chỉ tiếc, Phù Diên Đông là một tên đàn ông nam tính chính cống, nếu hắn có vẻ đẹp hơi hướng sang mỹ nhân, thì hình ảnh này càng duy mỹ hơn chút.
Phù Diên Đông như lò xo bật dậy khỏi lồng ngực Tạ Khuynh, tức hổn hển nhìn thoáng qua giày của mình và hai cục cít dê bị hắn giẫm bẹp trên mặt đất, ghê tởm đến cực điểm giận dữ rời đi.
Thế là, Tạ Khuynh liền nhìn thấy một cái túi tiền bị rơi trên mặt đất, màu đen hoa văn đồng xu, vừa nhìn đã thấy phú quý.
Xem ra cái tiền thưởng này, ông trời cũng thấy nàng nên được nhận.
Nghĩ như vậy, mũi chân Tạ Khuynh móc một cái, túi tiền đã nằm trong tay Tạ Khuynh. Quay lại khoang tàu lật xem một lượt, nàng tương đối hài lòng với số tiền trong đó, hai tấm ngân phiếu ngàn lượng, ba thỏi bạc hai mươi lượng, còn có một sợi dây