Đồ ăn của Xuân Phong các rất hợp khẩu vị Tạ Khuynh, dù có Cao Tấn ở bên cạnh nhìn Tạ Khuynh vẫn ăn được rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Cao Tấn kéo Tạ Khuynh đi dạo phố tiêu thực, hiếm có khi Tạ Khuynh nhìn mỹ thực cả phố mà không động tâm.
Phố Chu Tước đã sớm khôi phục phồn vinh, phảng phất như binh biến phát sinh mới qua mấy tháng đã là chuyện đời trước.
Có thể dân chúng không hiểu rõ ngày đó quan phủ hạ lệnh cấm ra khỏi cửa là do phố Trường An phát sinh binh biến, bọn họ chỉ biết trong đêm có thanh âm đánh giáp lá cà ngoài phố, sáng hôm sau mở cửa ra xem xét, phố Trường An rực rỡ hẳn lên, được nước xối quét đặc biệt sạch sẽ.
Đối với bá tánh mà nói, có đổi Hoàng đế hay không, có phản quân hay không, kỳ thật đều không quan trọng bằng ngày thứ hai có thể ra ngoài làm ăn buôn bán như bình thường.
Có thể làm bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình, không nghèo bị đậu võ, không sưu cao thuế nặng, đó chính là Hoàng đế tốt.
Đi mệt, hai người liền lên nhã gian Tầm Dương lâu dựa vào lan can đối ẩm, nhìn cảnh đường phố uống từng ly từng ly, ngẫu nhiên trò chuyện đôi câu, chủ đề cũng chỉ là những thứ thoáng qua trên phố.
Người kia thắt lưng phết đất, món đồ chơi bằng đường trên tay tiểu hài tử kia sắp rớt, nam nhân nọ nhìn một mỹ nhân trên phố hơi lâu liền bị vợ hắn kéo lỗ tai...
Chỉ trò chuyện như vậy mà cả hai đều không thấy chán, ghé vào lan can trên nhã gian, có thể vì một người đi trên đường hơi lảo đảo mà cùng nhau cười nửa ngày.
"Tạ Khuynh."
Hai người cười xong một trận, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên Cao Tấn gọi tên Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh cho là hắn lại thấy cái gì đó buồn cười, hững hờ đáp:
"Hả?"
Cao Tấn ngửa đầu uống chén rượu, nói:
"Hồi trước, chuyện Tướng quân phu nhân cùng lão phu nhân vào cung cầu thư từ hôn cho Tạ Nhiễm, nàng có biết không?"
Tạ Khuynh không hiểu sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, gật đầu nhẹ trả lời:
"Biết."
Cao Tấn lại nói:
"Ta lui hôn với Tạ Nhiễm, coi như xóa bỏ vết tích hai năm trước của nàng trong cung."
Tạ Khuynh không quan tâm cái này:
"A, không sao."
Cao Tấn do dự một lát, nói tiếp:
"Ta đưa An Mỹ nhân ra khỏi cung rồi, nàng chưa hầu ngủ, ta mượn sự tình Hằng vương mau phản cho nàng một phần công huân và thể diện cứu giá, để nàng trở về nhà."
Chuyện này thì Tạ Khuynh chưa nghe, bởi vậy có thể thấy được An Mỹ nhân điệu thấp bao nhiêu, còn Tạ gia bên này không có công huân lại rêu rao cho cả thành đều biết, hận không thể rót vào tai từng người rằng Tạ Nhiễm có công cứu giá.
Tạ Khuynh nghi hoặc nhìn Cao Tấn:
"Ngươi nói với ta làm gì?"
Cao Tấn đặt vò rượu xuống, không chịu ảnh hưởng gì từ câu hỏi đó, tiếp tục kể:
"Mấy phi tử còn lại trong cung, Tống Diệp dư cùng Lệ Phi bị Thẩm Thiên Phong lợi dụng, ta niệm tình các nàng bị kẻ gian mê hoặc, không phải bản tâm, nên chưa xử trí các nàng, chỉ đưa các nàng khỏi cung, cho phép tự do kết hôn."
Tạ Khuynh nhìn Cao Tấn, trong cung hắn chỉ có vỏn vẹn năm sáu phi tần như thế, An Mỹ nhân, Tống Tiệp dư, Lệ Phi đều đưa đi, Hồ Mỹ nhân đã sớm rời cung, Vân Phi bị giáng cấp hối lỗi trong lãnh cung, tính toán như thế, hậu cung của Cao Tấn không phải trống rỗng rồi sao.
Cao Tấn duỗi tay nắm lấy tay Tạ Khuynh đặt lên ngực, nói:
"Hai năm phu thê, ta không tin nàng không có chút tình cảm nào với ta, ta cũng biết nói như vậy có hơi ích kỷ, nhưng ta vẫn muốn nói."
"Tạ Khuynh, ở lại với ta, làm Hoàng hậu của ta."
Cao Tấn nói xong, Tạ Khuynh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nghiêng người tới trước áp lỗ tai lên ngực Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh dùng một ngón tay đẩy đầu hắn ra, không hiểu hỏi:
"Ngươi làm gì vậy?"
Cao Tấn nói:
"Nghe xem trong lòng nàng nghĩ thế nào."
Tạ Khuynh lườm hắn một cái, lại động thủ đẩy đẩy hắn ra, xoay người qua chỗ khác ghé vào lan can, trực tiếp thả lỏng không nói câu nào cũng không suy nghĩ gì, triệt để ngăn trở động cơ nghe tiếng lòng của Cao Tấn.
Cao Tấn chậm rãi nhích người lại gần Tạ Khuynh, học theo bộ dáng của nàng, nửa ghé đầu gối và cánh tay vào lan can, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, hỏi:
"Nàng cho chút phản ứng đi."
Tạ Khuynh nhìn hắn một cái, nói:
"Phản ứng chính là... Không được."
Cao Tấn không hiểu:
"Vì sao? Ta đã giải tán hậu cung, từ nay về sau chỉ có một mình nàng, nếu ta dám nạp phi tử thì nàng cứ đánh ta!"
Tạ Khuynh quay đầu đi:
"Cút, ta đánh không lại ngươi."
Cao Tấn thấy khóe miệng nàng có ý cười, tranh thủ nói:
"Vậy nàng liền đánh phi tử mà ta muốn nạp, quay đầu ta sẽ viết cho nàng một ý chỉ, sau này muốn đánh ai thì đánh, bất kỳ ai cũng không được đắc tội nàng, bao gồm cả ta."
Tạ Khuynh bật cười.
Cao Tấn nắm tay nàng, mắt đầy mong đợi nhìn Tạ Khuynh, Tạ Khuynh ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói:
"Ta... Đúng là có chút thích ngươi. Nhưng ta không biết mình có thể thích bao lâu, làm Hoàng hậu cái gì, chỉ cần bước chân vào thì cả đời không có cơ hội đổi ý, nếu sau này ta không thích ngươi nữa, còn phải bị trói chặt trên vị trí kia, không phải rất thống khổ sao."
Cách nói này chân thực đến mức làm Cao Tấn cạn lời.
"Nàng... Cũng quá thành thật rồi." Sửng sốt cả buổi, Cao Tấn nói ra một câu như vậy.
Tạ Khuynh lại thấy không sao cả:
"Thành thật cái gì? Ta nói đúng lòng mình. Dù sao ngoài miệng ta có nói lời dễ nghe đi nữa ngươi cũng có thể biết suy nghĩ thật sự của ta, so với việc bị ngươi vạch trần, ta thà nói thẳng luôn từ đầu."
Giải thích thế này, cũng coi như hợp lý.
"Được thôi, coi như nàng nói đúng. Nhưng làm sao nàng biết mình sẽ không thể thích ta lâu dài đây?" Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh gật đầu:
"Đúng vậy a. Chính là vì không biết đó. Con người ta thay lòng rất nhanh, lúc trước thích qua không ít người, đều không thể kiên trì, ngươi..."
Cao Tấn chịu đựng cơn chua thấu trời xanh, giận dữ chất vấn:
"Nàng thích bao nhiêu người? Nàng có cùng bọn hắn lưỡng tình tương duyệt? Nàng có cùng bọn hắn nhiều lần vào sinh ra tử? Nàng có cùng bọn hắn làm phu thê hai năm?"
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ, lắc đầu:
"Thế thì không có. Bất quá... Ta nói là vạn nhất nha. Vạn nhất ta thay lòng làm sao bây giờ?"
Cao Tấn quả thực sắp bị nàng làm cho tức chết.
Xưa nay chưa từng nghe nói nữ nhân không đáp ứng ở bên cạnh nam nhân, không phải vì sợ nam nhân thay lòng đổi dạ, mà là sợ chính nàng thay lòng đổi dạ.
Nàng không tự tin với tình yêu của mình đến mức nào? Hoặc là nói, nàng không tự tin về nam nhân nàng thích đến mức nào?
Thôi thôi.
Trong lòng Cao Tấn tự an ủi bản thân, ngay từ đầu hắn thích là một Tạ Khuynh chân thực... Khuyên đi, gặp người như vậy còn làm thế nào được nữa.
"Nàng không thể vì một vấn đề chưa chắc sẽ phát sinh liền bỏ chuyện đó không làm. Chẳng phải vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn sao? Không được." Cao Tấn khuyên nhủ.
"Ai nha, không giống nhau." Tạ Khuynh nói, hiếm khi ngại ngùng xoa xoa vành tai.
Cao Tấn