Cửa chính Tầm Dương lâu Tạ Khuynh cũng không có mặt mũi bước ra, nàng để bạc lại nhã gian liền chạy trốn từ nóc nhà.
Nàng đi như bay, dốc hết toàn lực muốn vứt bỏ nam nhân đã khiến mặt mũi nàng ném tới nhà bà ngoại.
Nhưng nam nhân kia theo sát phía sau, căn bản không vứt được!
Rất nhanh, Tạ Khuynh liền dừng lại ngoài tường của cửa sau phủ Tướng quân, Cao Tấn cũng dừng theo, Tạ Khuynh không thể nhịn được nữa:
"Ta đến nhà rồi ngươi còn theo?"
Cao Tấn nhìn thoáng qua bức tường phía sau nàng, không biết xấu hổ nói:
"Cũng đâu phải lần đầu tiên ta tới, còn cần ngươi giới thiệu?"
Tạ Khuynh đưa tay sờ trán Cao Tấn, hắn không tránh không né, Tạ Khuynh sờ xong, hỏi một câu chân thành:
"Hôm nay ngươi trúng tà hả? Phát bệnh thần kinh phải không?"
Cao Tấn không để bụng:
"Hừ, ta trúng tà? Ngươi mới trúng tà."
Sau khi nói xong, không đợi Tạ Khuynh tiếp đón, Cao Tấn quen cửa quen nẻo xoay người nhảy vào, động tác mây trôi nước chảy, không chút do dự.
Tạ Khuynh nhảy theo, lúc này phủ Tướng quân đã không còn đèn đuốc, yên tĩnh, Cao Tấn như vào chỗ không người, Tạ Khuynh nhanh hơn một bước ngăn hắn ở cửa viện, nói:
"Đa tạ Bệ hạ đưa ta về, quá muộn, ngài vẫn nên nhanh chóng hồi cung đi."
Cao Tấn hai tay ôm ngực, vô lại nói:
"Cửa cung đóng rồi."
Tạ Khuynh nhướng mày:
"Ngài là vua một nước, cửu ngũ chí tôn, chẳng lẽ còn không thể mở được một cái cửa cung?"
Cao Tấn bình tĩnh tự nhiên giải thích:
"Mở không được! Từ sau khi Thẩm Thiên Phong đền tội, trẫm đã lập ra một quy củ, một khi cửa cung đóng lại, Thiên hoàng lão tử tới cũng không mở!"
Nói xong, hất bay cánh tay đang cản ngay cửa viện của Tạ Khuynh, kiêu căng ngạo mạn đi vào.
Tạ Khuynh hận, hùng hùng hổ hổ đi theo.
Cao Tấn vào trước, rất nhanh đã tìm được cây châm lửa trong phòng Tạ Khuynh, thành thạo đốt đèn lên.
Trong phòng sáng lên, Cao Tấn giống như chủ nhân dạo qua một vòng, cũng xem như hài lòng với gian phòng vừa được thu thập hôm nay, đồ bên trong đều là đồ mới.
Thị sát xong, hắn ngồi xuống mép giường, nói với Tạ Khuynh:
"Ngươi không làm Hoàng hậu của trẫm, vậy làm tỳ nữ đi. Trẫm muốn rửa chân."
Tạ Khuynh cười lạnh:
[ ta rửa chân ông cố nội ngươi! ]
[ cảnh cáo ngươi, đừng có giẫm lên giới hạn cuối cùng của ta! ]
Cao Tấn tự cởi giày, lơ đãng nói:
"A, thì ra Tạ đại tiểu thư của chúng ta cũng có giới hạn cuối? Không đúng a, bất luận người nào có giới hạn cuối, đều sẽ không nói ra mấy lời muốn cùng ta lén lút vụиɠ ŧяộʍ được đâu nhỉ?"
Tạ Khuynh giải thích:
"Ta không có ý đó, ta muốn nói là, sau này ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, nếu vì nhất thời xúc động mà ở bên nhau, về sau hối hận còn không phải khó xử sao? Cho nên ta mới nói muốn chờ một thời gian."
"Ngươi xúc động nhất thời một cái là hai năm, thật là đủ xúc động!" Cao Tấn không buông tha.
Tạ Khuynh xoay người đóng cửa phòng lại, sợ thanh âm của hắn thu hút người khác tới.
"Ngươi nói nhỏ chút được không?" Tạ Khuynh thấp giọng nói:
"Chuyện trước đó giữa ta và ngươi chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Vốn dĩ chính là vụиɠ ŧяộʍ... Ách, không phải danh chính ngôn thuận, đúng không? Bây giờ ai về chỗ nấy, nhưng ngươi cũng phải cho ta chút thời gian thích ứng chứ?"
"Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không phải người không nói đạo lý, giờ ngươi nói đi, bao lâu mới thích ứng được? Một tháng? Hai tháng? Nửa năm?" Cao Tấn yêu cầu một thời gian chính xác.
Tạ Khuynh đang định chọn khoảng thời gian dài nhất mà hắn đưa ra, sau đó nàng nghĩ lại, không đúng!
"Không phải, ta không phải nói thời gian, ta nói là thử trước một chút, xem hai người ở bên nhau có thích hợp hay không, sau đó mới nói tới chuyện tiến cung."
Tạ Khuynh khôi phục lý trí ngay lúc mấu chốt, kịp thời né cái bẫy của Cao Tấn.
Cao Tấn tiếc nuối nói:
"Ngươi ở trong cung hai năm còn không biết thích hợp hay không? Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý kéo dài."
"Ta không có."
"Ngươi có."
"..."
"Ngươi là cái đồ phụ lòng nương! Chỉ nguyện chơi một lần vui mà không muốn chịu bất cứ trách nhiệm nào."
Cao Tấn dò xét Tạ Khuynh từ trên xuống dưới, như muốn dùng ánh mắt phán xét tội ác của Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh cứ cảm thấy nói với hắn mãi không rõ.
"Ta chỉ muốn lưu lại đường lui cho cả hai." Tạ Khuynh nói.
Cao Tấn xua tay cự tuyệt:
"Khỏi! Đường lui của ta chính là ngươi, không cần cái thứ hai!"
Tạ Khuynh nhìn thái độ kiên quyết của hắn, cũng ngồi xuống mép giường:
"Cao Tấn, giữa chúng ta còn tồn tại rất nhiều vấn đề.
"Tỷ như?"
"Ta lớn hơn ngươi!"
"Ta thích lớn."
"Ta là con vợ lẽ, cha ta mặc dù là Tạ Viễn Thần nhưng ở Tạ gia ta không hề có tiếng nói, Tạ gia cũng không xem ta là tiểu thư thật sự. Ngươi ở cùng với ta, Tạ gia sẽ không trở thành trợ lực của ngươi."
"Theo như ngươi nói, vậy ta nên cưới tôn nữ của Sùng Đức Trưởng công chúa mới đúng nhỉ. Dù sao nàng ấy cũng nổi danh là cái đùi vàng của Lễ triều, cưới về thì ít nhất ta có thể bớt phấn đấu mười năm."
Tạ Khuynh hồi tưởng lại cái đùi vàng mà Cao Tấn nói, một bóng dáng hiện ra trong đầu, Tạ Khuynh nhịn không được đánh Cao Tấn một cái:
"Ngươi muốn cưới thì sao, chưa chắc người ta chịu gả cho ngươi đâu."
Sùng Đức Trưởng công chúa là công chúa khai quốc của Lễ triều, cháu gái của bà giờ cũng bốn mươi tuổi rồi, dưỡng kha khá trai lơ, từng đám từng đám như rau hẹ, cả đời đều chưa hề thành thân.
"Ta biết nàng ấy không gả, nên mới tới hỏi ngươi có gả hay không nè."
Cao Tấn vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng tự mình kéo chủ đề lại như cũ.
Tạ Khuynh không biết phải nói không cho phải, cúi đầu ngồi bên cạnh bẻ ngón tay. Cao Tấn cảm thấy mình ép hơi chặt, sợ nàng sinh lòng chán ghét, nắm tay nàng nói:
"Được rồi được rồi. Ta không ép ngươi. Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, vậy được chưa?"
Tạ Khuynh vẫn cúi đầu không nói, Cao Tấn trực tiếp kéo người qua ôm thật chặt:
"Tạ Khuynh. Ta đối với nàng là nghiêm túc. Nàng căn bản là không biết, khi ta đoán đúng thân phận nàng..."
Tạ Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Tấn, Cao Tấn sững sờ, kịp phản ứng lại:
"Đúng, là nghe được thân phận nàng. Sau khi nghe được ta kinh hỉ biết bao nhiêu!"
Thanh âm của hắn rất thấp, như đang thì thầm bên tai Tạ Khuynh. Tạ Khuynh yên tĩnh cho hắn ôm, cẩn thận nghe hắn nói.
"Tạ Khuynh, ta thích nàng. Nàng có thích ta không?" Đột nhiên Cao Tấn hỏi.
Tạ Khuynh ngây ngẩn cả người, Cao Tấn cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy bị tổn thương:
"Vì sao