Chương này dài quá!!!
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Mặc dù Cao Tấn bỗng dưng tức giận, nhưng chỉ tức giận với Tạ Khuynh, còn những cái khác thì không có biểu hiện gì lạ.
Giữa trưa, tất cả tân khách tới cửa chúc thọ đều đến đông đủ, Tạ Khuynh cùng Cao Tấn làm khách quý mời riêng áp trục sau cùng lên biểu diễn, tiếp nhận đám đông bái lễ, sau đó Cao Tấn tượng trưng nói với mọi người mấy câu, rồi khách nam khách nữ tách ra quy vị, tiệc rượu sinh nhật coi như có thể bắt đầu.
Cao Tấn được Tạ Viễn Thần mời đi bàn khách nam, còn Tạ Khuynh đương nhiên lưu tại bên khách nữ.
Trong bữa tiệc không thể thiếu khâu mời rượu, Tạ Khuynh lấy thân phận của Tạ Nhiễm ngồi bên cạnh thọ tinh hôm nay Thái thị, ngồi một bên khác là lão phu nhân Vương thị.
Cùng bàn đều là nữ quyến của quan viên nhất phẩm, nhị phẩm trong triều, đây là lần đầu tiên từ khi Tạ Khuynh thay thế thân phận Tạ Nhiễm vào cung công khai lộ diện, không ít phu nhân cùng tiểu thư đều cố ý đến bắt chuyện một phen, nếu như không có chuyện gì để nói, thì để Quý phi quen mặt mình một chút cũng tốt.
Tạ Khuynh không cần mở miệng, chỉ cần mỉm cười ngồi ở chỗ đó bảo trì đoan trang, tự có Thái thị cùng Vương thị giúp nàng đánh yểm trợ, đương nhiên, cũng có lúc nàng sẽ phải mở miệng nói hai ba câu.
Tỉ như vị phu nhân Hàn thị này, là thê của người từng là Đế sư - hiện tại là thái sư Thẩm Thiên Phong, giống như Thái thị là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nàng chủ động tới cùng Quý phi hành lễ chào hỏi, Tạ Khuynh phải cho chút mặt mũi mới được.
Tới cùng Hàn thị còn có nữ nhi duy nhất của bà và Thẩm Thiên Phong - Thẩm Tiêm Vân.
"Lại nói, thần phụ tại đại điển sắc phong của nương nương đã gặp qua nương nương một lần, sau đó nương nương vào cung, thần phụ không có duyên được nhìn thấy lần nào nữa."
Hàn thị là một nữ nhân dịu dàng tú lệ, thân hình hơi gầy, nghe nói thân thể không tốt lắm, bởi vậy cho dù thái sư chỉ một mình thê tử là nàng, hai người lại chỉ sinh ra một đứa con gái.
"Thẩm phu nhân khách khí, ban thưởng ghế ngồi." Tạ Khuynh mỉm cười nói lời hàn huyên, cũng ưu nhã đưa tay mời các nàng ngồi.
Hàn thị cười một tiếng, kéo tay nữ nhi bên cạnh, ngồi xuống ghế được tỳ nữ chuẩn bị tốt: "Đa tạ nương nương."
Thời điểm mẹ con các nàng ngồi xuống, ánh mắt Tạ Khuynh nhìn Thẩm Tiêm Vân sắc mặt thanh lãnh vài lần, dò xét từ đầu đến chân, Thẩm Tiêm Vân phát giác được ánh mắt Tạ Khuynh, giương mắt liếc nàng một cái, không như các tiểu thư phủ đệ khác không dám nhìn thẳng Tạ Khuynh, ánh mắt Thẩm Tiêm Vân nhìn thẳng vào mắt Tạ Khuynh, không chút nào sợ hãi.
"Vị này chính là Thẩm tiểu thư a?" Tạ Khuynh chủ động mở miệng hỏi.
Thẩm phu nhân hồi đáp: "Vâng. Tiêm Vân, mau chào hỏi Quý phi nương nương."
Thẩm Tiêm Vân nghe lời đứng dậy, đối Tạ Khuynh phúc phúc thân, thanh âm mười phần tương xứng với khí chất thanh lãnh trên người nàng.
"Tiêm Vân gặp qua Quý phi nương nương."
Tạ Khuynh đưa tay: "Thẩm tiểu thư miễn lễ."
Thẩm Tiêm Vân chào hỏi xong, không đợi Tạ Khuynh mở miệng cho nàng ngồi xuống, nàng đã tự mình ngồi về chỗ cũ, Thẩm phu nhân thấy thế, thay nữ nhi hoà giải:
"Tiêm Vân tính tình lãnh, tuổi còn nhỏ, bị ta cùng cha nàng làm hư, mất chút cấp bậc lễ nghĩa, nương nương xin đừng trách."
Tạ Khuynh bảo trì mỉm cười không nói gì, Thái thị từ bên cạnh mở miệng, hỏi:
"Thẩm tiểu thư năm nay mười chín đi? Tuổi tác cũng không tính nhỏ."
Thẩm phu nhân xấu hổ cười một tiếng: "Vâng, đối với người bên ngoài mà nói, nữ nhi tuổi tác xác thực không nhỏ, nhưng đối phu thê ta mà nói, nàng còn là hài tử."
Tạ gia lão phu nhân Vương thị tiếp sức hỏi:
"Tuổi như vậy, đã hứa gả cho ai chưa?"
Thẩm phu nhân tiếc nuối lắc đầu:
"Còn không có đâu. Chính nàng không vội, phụ thân nàng cũng không vội, có lúc ta thúc giục bọn họ, bọn họ còn muốn nói ta." Thẩm phu nhân lời nói xoay chuyển, lại nhìn về phía Tạ Khuynh:
"Còn không phải vì vậy nên hôm nay mới tới tìm Quý phi nương nương giúp đỡ sao."
Tạ Khuynh giả vờ không hiểu, mặt lộ nghi hoặc: "Tìm bản cung xin giúp đỡ?"
"Đúng vậy a. Thần phụ nói nàng không nghe, hôm nay nhân cơ hội, liền muốn đến xin Quý phi nương nương ân điển, nhìn xem có thể giúp đỡ nha đầu này tìm một mối hôn sự thích hợp hay không." Thẩm phu nhân xâu xa nói.
Tạ Khuynh mặt ngoài cười hì hì, nội tâm mắng chít chít.
Người đàn bà này không phải người tốt a.
Thẩm Tiêm Vân cùng cẩu hoàng đế là mối quan hệ thanh mai trúc mã, Thẩm phu nhân tìm Tạ Khuynh để nàng mai mối Thẩm Tiêm Vân cho người ta, rõ ràng muốn đào hố cho Tạ Khuynh.
Ngay lúc Tạ Khuynh suy nghĩ xem làm sao từ chối, cửa hình bán nguyệt đi tới một thân ảnh, cao thẳng vĩ ngạn, chính là người trong cuộc, cẩu hoàng đế Cao Tấn. liên tiếp khách nam cùng khách nữ cửa hình bán nguyệt chỗ đi tới một đạo cao thẳng vĩ ngạn thân ảnh, chính là nửa cái người trong cuộc, cẩu hoàng đế Cao Tấn.
[ ha. Biết người trong lòng tới, không kịp chờ đợi chạy lại gặp mặt. ]
[ chậc chậc chậc, sợ ta ăn nàng hay sao? ]
Cao Tấn bước qua cửa hình bán nguyệt chỉ nghe thấy Tạ Khuynh đang oán thầm hắn, hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình, bước nhanh tới chỗ các nàng.
Tạ Khuynh thấy hắn đi tới, chủ động dẫn đầu đứng dậy hành lễ.
Cao Tấn đối đám người khoát khoát tay, để mọi người không cần đa lễ, hắn đi tới bên cạnh Tạ Khuynh, đỡ cổ tay nàng.
Thẩm phu nhân cố ý đợi đến lúc mọi người đều quy vị, Cao Tấn đứng yên mới dẫn Thẩm Tiêm Vân hướng hắn hành lễ:
"Tham kiến Bệ hạ."
Cao Tấn nhiệt tình tiến lên: "Phu nhân không cần đa lễ, Tiêm Vân cũng mau đứng dậy." Nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Các ngươi. . . Lúc nãy ở đây trò chuyện cái gì vậy?"
[ diễn xuất rất được a. ]
[ rõ ràng là biết người trong lòng đang ở đây mới đặc biệt chạy tới. ]
[ sợ nàng bị khi dễ dữ vậy hả? ]
Cao Tấn hướng Tạ Khuynh nhìn lại, vừa bất đắc dĩ vừa kinh ngạc vì Tạ Khuynh thế mà biết Thẩm Tiêm Vân là người trong lòng của hắn.
Chẳng qua lúc này, Cao Tấn thật sự là không phải vì Thẩm Tiêm Vân mà đến, mà là vì Tạ Khuynh nàng, sợ Tạ Khuynh trước mặt mẹ con Thẩm gia lỡ miệng lộ tẩy, gây nên phiền toái không cần thiết.
"Bẩm bệ hạ, trước khi ngài đến, Thẩm phu nhân đang thỉnh thần thiếp giúp Thẩm tiểu thư mai mối đó." Tạ Khuynh trực tiếp đem câu chuyện lúc nãy nói cho Cao Tấn, nửa điểm cũng không giấu diếm.
Thẩm phu nhân bị giáp mặt nói ra mục đích, trên mặt ít nhiều cũng có chút xấu hổ, ngược lại là Thẩm Tiêm Vân tâm lý tố chất vô cùng tốt, tình cảnh này vẫn như cũ mặt không đổi sắc, duy trì tư thái cao lãnh chi hoa ưu nhã.
[ ha ha, tình huống này có chút vi diệu a. ]
[ mẹ ruột người trong lòng của cẩu hoàng đế nhờ tiểu lão bà của cẩu hoàng đế mai mối nữ nhi của bà. ]
[ trong lòng cẩu hoàng đế hiện tại chắc là đang giận sôi máu, giận lộn gan lộn ruột đi. ]
Tạ Khuynh liếc trộm thần sắc Cao Tấn, thấy hắn từ trên cao nhìn mình chằm chằm, Tạ Khuynh bị dọa đến vội vàng thu hồi ánh mắt, vô tội cúi đầu chơi đùa ban chỉ trên tay.
Cao Tấn nhìn dáng vẻ vô tư thản nhiên của Tạ Khuynh mà tức muốn chết, tối hôm qua mới biết được nàng trước khi vào cung từng cùng nam nhân khác xảy ra đủ thứ chun loạn thất bát tao, còn chưa có nguôi giận, hôm nay nàng lại như vậy, giận càng thêm giận.
Uổng công hắn nghe nói mẹ con Thẩm phu nhân tìm nàng nói chuyện, còn lo lắng nàng sẽ lộ tẩy, cố ý tới giúp nàng, nàng thì hay rồi, không những không cảm kích, còn trực tiếp đem vấn đề ném vào trong tay hắn.
Cao Tấn thấy Tạ Khuynh không có ý định hối cải, liền quay người đối Thẩm phu nhân nói:
"Phu nhân, Quý phi so Tiêm Vân còn nhỏ hơn hai tháng, làm sao thay nàng tìm kiếm, hôn nhân đại sự há có thể đùa, còn cần bàn bạc kỹ hơn."
[ a, còn bàn bạc kỹ hơn. ]
[ người cũng đã mười chín, ngươi còn kéo lấy người ta, đợi ngươi bàn bạc kĩ hơn nữa thì thành gái lỡ thì rồi. ]
[ ngươi vẽ bánh cho người ta lại không thực hiện, thật không tử tế. ]
[ người ta khẳng định chờ sốt ruột, hôm nay mới muốn đến bức ép ngươi. ]
Trong lòng đem Cao Tấn trêu chọc một trận thật đã, trên mặt lại ngoan ngoãn nghe lời, nói theo Cao Tấn:
"Bệ hạ nói có lý, bản cung đối với phương diện chọn phu quân này không có kinh nghiệm gì, Thẩm phu nhân hãy mời cao minh khác đi."
Thẩm phu nhân bị Cao Tấn cùng Tạ Khuynh một xướng một họa chặn không chút khe hở, lại cảm giác mọi người chung quanh đều đang chăm chú bên này, dù sao mục đích hôm nay nàng tìm đến Quý phi đã đạt được, thành công để Hoàng đế minh bạch Thẩm gia có lòng muốn gả nữ nhi, như vậy liền thành, không cần tiếp tục lưu lại:
"Là thần phụ cân nhắc không chu toàn, đường đột, Quý phi nương nương thứ tội."
Thẩm phu nhân xin lỗi xong, liền dẫn Thẩm Tiêm Vân rời đi, Thẩm Tiêm Vân lúc xoay người, nhịn không được hướng Cao Tấn liếc mắt một cái, đôi mắt thu thủy kia, muốn nói lại thôi, bao hàm tình nghĩa, người sáng suốt đều nhìn ra được ánh mắt Thẩm Tiêm Vân có ý gì.
Cao Tấn mỉm cười đáp lại nàng, hai người cứ như vậy trước mắt bao người 'liếc mắt đưa tình', Tạ Khuynh lại cảm thấy chả sao cả, nàng đã sớm biết Cao Tấn cùng Thẩm Tiêm Vân có tình, cũng không kỳ quái.
Nhưng Thái thị cùng Vương thị đều đối với hành động giẫm mặt Tạ gia mà trèo lên của mẹ con Thẩm thị có chút phẫn nộ, dù các nàng biết người bây giờ ở trong cung là Tạ Khuynh cũng không được.
Cao Tấn mi tâm cau lại, nhìn chằm chằm bóng lưng hai mẹ con Thẩm gia một hồi, đến khi nghe thấy ——
[ hay cho một màn lang hữu tình, thiếp có ý. ]
[ người ta cũng đi rồi còn nhìn. ]
[ thực sự thích liền đem người nhét vào trong cung đi, mỗi ngày đều nhìn cho thật đã. ]
Cao Tấn giận dữ quay người, chỉ vào Tạ Khuynh nói câu: "Ngươi!"
Chỉ một chữ 'Ngươi', còn phía sau thì kịp thời ngừng lại, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, tựa như là Cao Tấn đà nổi giận với Tạ Khuynh.
Cả Tạ Khuynh đều cảm thấy như vậy, ủy ủy khuất khuất hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ, thế nhưng là thần thiếp. . . Đã làm sai điều gì?"
[ sai cái rắm! ]
[ ngươi nha, chính mình không cố gắng còn trách ai? ]
[ thích thì phải tự mình tranh thủ, ta cũng không có hứng thú làm cầu ô thước cho các ngươi. ]
Cao Tấn càng nghe càng tức, muốn nói lại thôi đến mấy lần, cuối cùng không nói gì, trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi hắn đi, nữ quyến trong bữa tiệc như ong vỡ tổ, mọi người châu đầu ghé tai, nói với nhau lý giải của mình đối với tình huống vừa rồi.
Tạ Khuynh không hứng thú người khác nói thế nào nghĩ thế nào, ngồi trở lại vị trí của mình.
Có các phu nhân đến mời rượu, Tạ Khuynh cùng các nàng uống vào vài chén rượu, dưới ra hiệu của Thái thị, lấy 'tửu lượng không tốt' làm lý do, hồi viện nghỉ ngơi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thái thị tự mình vịn Tạ Khuynh đứng dậy, chúng phu nhân đứng dậy hành lễ.
Thái thị vịn Tạ Khuynh trở lại tận phòng trong nhà thủy tạ mới buông tay ra, kêu nha hoàn đi lấy canh giải rượu.
Tạ Khuynh chống đầu, âm thầm nhìn Thái thị bận bịu tứ phía giày vò, tựa hồ có chút tức giận.
"Thẩm gia mẫu nữ hôm nay thế mà chiếm hết nổi bật. Lấy ta làm bè, đến Tạ gia tìm phiền toái!" Thái thị trầm giọng nói ra: "Ngươi sau này gặp lại hai mẹ con này, phải cơ trí chút, ta ngầm trộm nghe nói qua, Bệ hạ cùng Thẩm Tiêm Vân quan hệ. . . Cũng không đơn giản."
Thái thị tự mình bưng canh giải rượu đến cho Tạ Khuynh, thuận tiện nhắc nhở một phen như thế.
Tạ Khuynh đối với cái này từ chối cho ý kiến, nhìn thoáng qua canh giải rượu, khổ sở nói:
"Ta không có say, không cần uống."
Thái thị nhìn ra ngoài liếc mắt một cái, hình thức lớn hơn ý nghĩa nói: "Nương nương say, vẫn phải uống một chút."
Ánh mắt lộ ra cảnh cáo, Tạ Khuynh bất đắc dĩ, đành phải đón lấy canh giải rượu uống một hơi cạn sạch.
"Uống canh giải rượu liền nghỉ ngơi một lát." Thái thị nói xong liền muốn quay người đi.
Tạ Khuynh giữ chặt nàng, thấy chung quanh không có người khác, nhỏ giọng nói:
"Đại nương, bày một bàn tiệc ở chỗ này được không?"
Thái thị nghe hai chữ 'Đại nương', sắc mặt tối đen, giận dữ trợn mắt với Tạ Khuynh, rút tay áo mình khỏi lòng bàn tay Tạ Khuynh, hạ giọng lạnh nhạt nói:
"Nương nương say rồi, còn ăn tiệc gì nữa ?"
Dứt khoát cự tuyệt như thế, Tạ Khuynh không ngạc nhiên chút nào, tuyệt không cưỡng cầu.
Thái thị sợ nàng làm loạn, trấn an nói: "Nương nương nghỉ ngơi trước, chốc lát nữa ta gọi người đem chút cháo tổ yến tới."
Nói xong những lời này, Thái thị liền quay người rời đi, sau khi đi đến sân nhỏ, còn cố ý rất lớn tiếng phân phó một câu:
"Nương nương muốn nghỉ ngơi, ai cũng không cho phép nói chuyện lớn tiếng, hảo hảo hầu hạ."
Phúc Như tiến đến nói với Tạ Khuynh:
"Nương nương, nô tì đỡ ngài đi nghỉ nha, sau đó nô tì sẽ đi phòng bếp lặng lẽ cầm chút đồ ăn về."
Tạ Khuynh bật cười: "Không cần. Ta cũng không phải rất đói."
Sau khi yên ổn nằm trên giường, Tạ Khuynh nói với Phúc Như:
"Các ngươi đều ra ngoài đi, đem cửa phòng đóng lại, thời điểm ta nghỉ ngơi, bất kỳ người nào cũng không cho phép vào, mấy người các ngươi đứng giữ ngay tại cửa, bất, cứ, ai, cũng, không, được, vào, có nghe hay không?"
Phúc Như lên tiếng: "Vâng."
Nói xong, Tạ Khuynh liền nhắm hai mắt nhắm lại, Phúc Như buông xuống hai bên màn rồi cũng đi ra ngoài, đến ngoài cửa trông coi.
Nghe thấy thanh âm cửa phòng đóng lại, Tạ Khuynh mở mắt, tinh thần sáng láng, không có nửa điểm say rượu cùng dáng vẻ ngủ gật.
Tạ Khuynh từ trên giường ngồi dậy , dựa theo kế hoạch định sẵn, cởi từng cái trâm phượng lộng lẫy trên đầu xuống, đặt một bên gối, lại cởi ngoại bào, chỉ mặc áo trong bước xuống giường,