"Hai lần ám sát đều nhằm vào ngươi, không biết trong cung trộn lẫn bao nhiêu thích khách."
Những điều vừa nãy Tạ Khuynh nói, trên đường đến Ngưng Huy cung Cao Tấn đã biết. Bên Thuần Mã tư đã phong tỏa toàn diện, nên bắt hay không nên bắt đều đã vào thiên lao chờ thẩm vấn.
Thích khách trà trộn vào cung đã không phải lần đầu. Lúc Cao Tấn mới đăng cơ, chưa chấn chỉnh trong ngoài, cũng nhiều lần gặp thích khách. Nhưng mục tiêu của thích khách đều là Cao Tấn, hắn tập mãi thành quen, cũng không thèm để ý. Nhưng hai lần ám sát quỷ dị này đều nhắm vào Tạ Khuynh, làm Cao Tấn không thể không lo lắng.
Tạ Khuynh ngược lại chẳng sao cả:
"Nếu đã nhằm vào ta, vậy lần sau ta tranh thủ bắt sống một tên."
Cao Tấn nhìn nàng, tức giận chất vấn:
"Ngươi còn muốn có lần sau? Chán sống hả?"
Lửa giận này của Cao Tấn bừng lên khiến Tạ Khuynh không thể hiểu được, nàng âm thầm bĩu môi:
[ quát tháo với ta làm gì? ]
[ chuyện xui rủi chắc ta muốn. ]
Cao Tấn thở dài, xoay người Tạ Khuynh lại để nàng mặt đối mặt với mình, nói:
"Tình thế trong cung bất ổn, người ở phía sau bày ra màn ám sát này còn chưa tìm được. Kẻ đó có thể ám sát hai lần, thì liền có thể ám sát lần thứ ba, thứ tư. Nàng có thể trốn được bao nhiêu lần?"
Tạ Khuynh không nắm được ý tứ Cao Tấn, hỏi:
"Cho nên?"
Cao Tấn vươn tay ôm nàng vào ngực, nói:
"Nàng hồi Tướng quân phủ ở một thời gian ngắn đi."
Tạ Khuynh cảm thấy rất ngoài ý muốn:
"Hồi phủ Tướng quân? Cũng có khác gì đâu?"
Cao Tấn nói:
"Nàng lặng lẽ về, hết thảy trong cung đều như thường lệ. Huống hồ hai lần ám sát này đều không phải cố ý, thích khách không oán không thù với nàng, là bị kẻ khác khống chế. Hiện tại không rõ trong cung còn bao nhiêu người bị khống chế, nàng ở lại trong cung nguy hiểm trùng trùng."
Tạ Khuynh hỏi: "Vậy thích khách kia sẽ không đến phủ Tướng quân hành thích sao?"
Cao Tấn lắc đầu:
"Kẻ khống chế thích khách hẳn là người có thể thường xuyên ra vào cung cấm, chưa hẳn có thể thần không biết quỷ không hay vào phủ Tướng quân. Vì lẽ đó, cũng không có cách nào khống chế người trong phủ Tướng quân ám sát nàng."
Tạ Khuynh cảm thấy lời này của Cao Tấn có ý khác:
[ người có thể thường xuyên ra vào cung cấm... ]
[ chẳng lẽ hắn đang nghi ngờ ai? ]
[ vì lẽ đó cẩu tử muốn ta hồi phủ Tướng quân thật ra là đang thử thăm dò? ]
[ lúc này ta có nên biểu thị một chút lòng trung trinh đến chết không đổi? ]
"Bệ hạ, nếu trong cung đã nguy hiểm như vậy thì thần thiếp càng không thể vứt bỏ Bệ hạ. Thiếp nguyện cùng tiến cùng lùi với Bệ hạ, để cho những thích khách rác rưởi kia đều... Ưm?"
Tạ Khuynh phát biểu văn mẫu không cần biết trái lương tâm là gì, nhưng mà lời còn chưa dứt đã bị Cao Tấn bịt miệng.
"Ngươi cho rằng trẫm không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì? Ngậm miệng đi." Cao Tấn bịt miệng Tạ Khuynh lại và nói:
"Trẫm không phải thăm dò ngươi, là thật sự muốn ngươi xuất cung tránh đầu sóng ngọn gió, đừng có nghi thần nghi quỷ."
Tạ Khuynh bị che miệng, chỉ có thể dùng cửa sổ tâm hồn biểu đạt sự khiếp sợ của mình hiện tại.
[ ha, cẩu tử thế mà đoán đúng rồi. ]
[ chờ một chút, hắn nói ta nghi thần nghi quỷ. ]
[ làm ơn, ai mới là ngươi đa nghi hả? ]
"Được rồi, ngoan nào." Cao Tấn buông tay ra, cúi người hôn hai cái lên môi Tạ Khuynh, cọ trán mình lên trán Tạ Khuynh. Giờ phút này, phảng phất như Tạ Khuynh có thể cảm nhận được sự không nỡ của hắn.
Giọng Cao Tấn nghèn nghẹn:
"Hồi phủ Tướng quân ở mấy ngày, chờ trẫm xử lý xong chuyện này sẽ tự mình đón nàng về."
"... Ừm." Cảm xúc của Tạ Khuynh không hiểu sao cũng trầm xuống.
"Đừng tham lạnh, đừng mê rượu, đừng ham chơi, đừng bị người khác phát hiện." Cao Tấn phân phó từng chút:
"Rất nhanh thôi, trẫm sẽ giải quyết hết mọi chuyện, nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở phủ Tướng quân."
Tạ Khuynh nhạy bén cảm giác được sự khác thường:
[ cẩu tử đang trăng trối à? ]
Vừa nghĩ như vậy liền bị Cao Tấn hung hăng bóp gò má, dùng thanh âm nguy hiểm cảnh cáo:
"Có nghe hay không?"
Tạ Khuynh bị đau, liên tục hô:
"Nghe nghe nghe, đừng bóp."
Lúc này Cao Tấn mới buông tay. Nhìn một vòng xung quanh tẩm điện của Tạ Khuynh, hắn nói:
"Đi thu dọn đồ đạc đi. Đừng mang quá nhiều, mang những thứ thường dùng là được rồi. Buổi chiều nàng leo tường ra ngoài đi."
Tạ Khuynh xoa mặt, cho là mình nghe nhầm, hỏi lại:
"Leo tường ra ngoài?"
"Ừm. Như vậy mới có thể đảm bảo không ai biết." Cao Tấn nói:
"Chẳng qua nàng yên tâm, lát nữa trẫm sẽ triệu kiến Tạ Tướng quân vào cung, nói rõ nguyên do với ông ấy. Nàng chỉ cần lặng lẽ xuất cung hồi phủ Tướng quân là được."
"..." Những chuyện tiếp theo hắn đều nghĩ cả rồi, Tạ Khuynh cũng không có gì để phản bác.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Một tòa nhà cũ ở thành Nam.
Chiếc xe ngựa dừng sát ở cửa sau nhà cũ, từ bên trong bước ra một người mặc áo choàng che khuất mặt.
Cửa sau nhà cũ như có có người trông coi, thấy người nọ xuống xe, ngay lập tức chạy tới mở cửa cho hắn vào.
Sau khi người kia đi vào, xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới một tiểu viện trồng đầy kỳ hoa dị thảo, mùi hương dược thảo kỳ lạ gay mũi ập vào mặt, người kia nhanh chóng đi qua vườn hoa, đến hậu viện.
Bố trí hậu viện còn không bằng tiền viện đầy hoa cỏ gay mũi kia, cơ hồ bị lấp kín bởi những cái hũ cái bình, có cao có thấp, có lớn có nhỏ, có dài có tròn, không biết dùng để làm gì.
Người mặc áo choàng đen đứng đó một lúc lâu, liền thấy một lão nhân mặc phục sức Nam Cương bước ra từ phía sau những cái hũ kia, lão nhân đó râu tóc bạc phơ, tùy tiện dùng một sợi dây ngũ sắc cột tóc sau lưng, trên eo treo mấy cái ống trúc, không biết dùng để làm gì.
Lão nhân đó nhìn về hướng người mặc áo choàng đen, thần sắc nhàn nhạt, người đó liền vội vàng chạy tới, vừa đi vừa cởϊ áσ choàng, lộ ra chân dung bên trong.
Thái sư Thẩm Thiên Phong đi tới trước mặt vị lão nhân Nam Cương khí chất quỷ dị kia, khách khí chắp tay hành lễ:
"Độc lão mạnh khỏe."
Lão nhân Nam Cương được gọi là 'Độc lão' kia im ắng đưa tay, dẫn Thẩm Thiên Phong đi tới một con đường nhỏ đắp bằng ấm sành vào trong phòng.
Trong phòng ánh đèn ảm đạm, mỗi khi Thẩm Thiên Phong tiến vào liền không tự chủ được cảm thấy rất áp lực, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại có việc cầu người, không thể không chịu đựng.
"Ngồi đi." Lão nhân Nam Cương nói xong, đi đến giá trà bên cạnh pha trà.
Thẩm Thiên Phong ngồi xuống, nói:
"Độc lão không cần khách khí, Thẩm mỗ nói mấy câu xong liền đi ngay."
Lão nhân Nam Cương không để ý, vẫn tiếp tục pha trà. Lát sau, lão nhân bưng một chén nước trà đen sì ngồi xuống đối diện với Thẩm Thiên Phong. Lúc đó Thẩm Thiên Phong mới biết, người ta chỉ pha trà cho bản thân, căn bản không nghĩ tới mình, lập tức xấu hổ không thôi.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Sau khi lão nhân Nam Cương nhấp một ngụm trà, hỏi