Thẩm Thiên Phong muốn gϊếŧ Tạ Nhiễm để Thẩm Tiêm Vân danh chính ngôn thuận vào cung làm bạn giá, đến lúc đó lại cùng cổ khống chế Cao Tấn. Nếu Tạ Nhiễm không chết, dù Thẩm Thiên Phong có điều khiển cổ độc, trong cung vẫn có một nữ nhi Tạ gia cản đường. Nếu bị Tạ Viễn Thần phát giác trước, vậy kế hoạch của Thẩm Thiên Phong sẽ thất bại trong gang tất.
Vì lẽ đó, Tạ Nhiễm phải chết.
Nhưng người Nam Cương bên này không biết phát điên cái gì, lại cực kỳ che chở Tạ gia. Chỉ vì Thiếu chủ Nam cương được Tạ Viễn Thần cứu mạng mà nói cái gì cũng không cho Thẩm Thiên Phong động thủ với Tạ Viễn Thần.
Chính vì cái lòng dạ đàn bà của bọn họ, mới hại kế hoạch của Thẩm Thiên Phong mắc cạn đến bây giờ.
"Độc lão, nếu nữ nhi Tạ gia không chết, việc chúng ta khống chế tiểu tử Hoàng đế kia sẽ xảy ra chuyện khó lường." Thẩm Thiên Phong nói.
"Ngươi sợ xảy ra chuyện khó lường hay là muốn nữ nhi của ngươi vào cung? Thẩm Thiên Phong, đời đời kiếp kiếp ngươi đều là người Bắc Liêu, đừng cho rằng chúng ta không biết chủ tử chân chính sau lưng ngươi là ai. Nam Cương nhất tộc ta bị hạ dưới tay Cao thị, kẻ gây nghiệt là Cố Trường Phong cũng đã tự làm tự chịu. Tiểu tử Hoàng đế đang tại vị đối với chúng ta mà nói, không nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết.
"Mục đích cuối cùng của chúng ta chính là phục quốc, muốn cho tất cả những con dân Nam Cương lưu lạc không nhà bên ngoài có thể quay về cố thổ. Trước kia giúp ngươi là vì ngươi hứa hẹn với chúng ta sau này sẽ xuất lực cho đại nghiệp phục quốc. Nhưng việc cần làm ngươi kéo rồi lại kéo, bây giờ càng xem chúng ta như con cờ trong tay. Thẩm Thiên Phong, ngươi cùng chủ tử sau lưng ngươi thật sự coi người cổ Nam Cương chúng ta ăn chay sao?"
Ngữ điệu nói chuyện của lão nhân Nam Cương phi thường chậm chạp, không có chút cảm giác hung ác nào, nghe vào lại khiến Thẩm Thiên Phong kinh hồn táng đảm, mồ hôi đầm đìa.
Bởi vì không ai rõ ràng về sự đáng sợ của người cổ Nam Cương trong miệng lão nhân hơn ông ta.
"Độc lão bớt giận. Hai ta cộng sự nhiều năm, Thẩm Thiên Phong ta tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, tuyệt đối không dám có nửa phần khinh thị. Chuyện ta đã nhận lời ta nhất định làm được! Chỉ là có vài chuyện không thể nóng vội, nhất định phải bàn bạc kĩ hơn, kính xin Độc lão cùng Thiếu chủ cho ta thêm một chút thời gian. Chẳng qua các ngài yên tâm, ngày này sẽ không quá xa."
Thẩm Thiên Phong vừa nói chuyện vừa chú ý thần sắc của Độc lão, thấy lão nhân thở dài, liền hiểu rõ tình hình này không thể làm dịu xuống được. Ông ta dứt khoát không nhắc tới việc gϊếŧ Tạ Nhiễm nữa, đổi chủ đề:
"Chỉ là, Độc lão à, tại hạ có một nghi vấn. Cổ trên người tên tiểu tử Hoàng đế kia thật sự có thể đoạt tâm phách của hắn sao? Không dám dối gạt ngài, trước đó không lâu ta đã thử dùng đoạt hồn linh ngài cho ta. Tuy nói có chút hiệu quả, nhưng không phải hoàn toàn dựa theo ý tứ của ta. Không biết là phương pháp dao linh của ta không đúng hay là cổ trên người hắn có vấn đề?"
Độc lão nghe vậy, trầm ngâm một lát mới nói:
"Cổ này lấy máu người huyết tế mà dưỡng thành, chỉ cần dùng đúng máu của ngươi, thì cổ kia sẽ không xảy ra vấn đề. Có lẽ phương pháp khống chế của ngươi còn chưa tới."
Thẩm Thiên Phong nhớ lại lúc ông ta dưỡng cổ vẫn luôn dùng máu của mình nuôi nấng và đặt trong phòng luyện đan. Tuyệt đối không xảy ra vấn đề. Xem ra vẫn là do ông ta chưa nắm vững môn pháp khống chế cổ của Nam Cương nên thời điểm thí nghiệm mới không thu được thành quả như mong đợi.
Nghĩ lại đêm đó ở phủ Thái sư cũng thật đáng tiếc, nếu như ông ta có thể khống chế tốt thì bây giờ đã không cần tốn công sức đi ám sát Tạ Nhiễm.
Đêm đó mệnh lệnh ông ta hạ chính là gϊếŧ chết người trước mặt, Tạ Nhiễm cũng tiểu tử kia ở cùng một phòng, hẳn là nên bị gϊếŧ. Ai biết sáng ngày thứ hai nàng ta lại bình yên vô sự, thật quá đáng tiếc.
"Quả thật như thế, tại hạ còn phải thỉnh giáo Độc lão bí quyết khống chế lần nữa." Thẩm Thiên Phong nói.
Lão nhân Nam Cương giương mắt, tròng mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Phong thần lâu, mới mở miệng nói:
"Dạy ngươi lần nữa cũng không phải không được."
Thẩm Thiên Phong nghe ra hàm ý trong câu này, không dám đáp ngay, quả nhiên lát sau liền nghe Độc lão nói tiếp:
"Chẳng qua muốn thỉnh Thẩm Thái sư đây giúp đỡ một chuyện."
Thẩm Thiên Phong chần chờ, sau đó cẩn thận hỏi:
"Chuyện gì?"
Lão nhân Nam Cương cười quỷ dị:
"Muốn thỉnh Thẩm Thái sư giúp chúng ta gϊếŧ mấy tù binh vừa được áp giải về đang nhốt trong đại lao Lễ triều."
Cả người Thẩm Thiên Phong chấn động:
"Tù binh? Độc lão nói là..."
"Mấy tên thủ lĩnh của An Cách bộ lạc." Lão nhân Nam Cương nói.
Hai tay Thẩm Thiên Phong siết chặt trong tay áo, không nhịn được hỏi:
"Vì sao chứ?"
"Năm đó nước ta gặp họa từ trong mà ra, vì một ý nghĩ sai lầm của Đại Vu sư mà phát động chiến tranh, đến mức nước ta hủy diệt. Cố Trường Phong dĩ nhiên đáng chết, nhưng những thủ lĩnh An Cách bộ lạc lúc đó đứng phía sau khuyến khích chiến sự cũng phải trả giá. Nếu không phải bọn hắn xúi giục từ bên trong, Nam Cương sao lại xung đột với Lễ triều.
Lễ triều cùng Cố Trường Phong dĩ nhiên đáng ghét, nhưng đám người ở phía sau xúi giục cũng không vô tội! Vì lẽ đó, ta muốn ngươi thay chúng ta gϊếŧ bọn hắn."
Lão nhân Nam Cương nói ngắn gọn về sự tình năm đó, giọng nói lộ ra sự phẫn hận khó nén.
Thẩm Thiên Phong khó xử:
"Độc lão, không phải ta không muốn giúp ngài. Ngài muốn gϊếŧ ai cũng được, nhưng những người đó thì không thể."
Sắc mặt của lão nhân Nam Cương lập tức biến hóa, dọa cho Thẩm Thiên vội vàng giải thích:
"Độc lão ngài nghe ta nói. Mấy người đó hiện giờ được đại hãn Bắc Liêu ra sức bảo vệ. Bây giờ đang vì bọn hắn mà bàn điều kiện với tiểu tử Hoàng đế. Tên tiểu tử kia cũng sắp đồng ý rồi, những tù binh kia nếu không thể bình an về Bắc Liêu, đại hãn nhất định giận tím mặt."
Lão nhân Nam Cương không muốn nghe Thẩm Thiên Phong nói nhảm. Đại hãn Bắc Liêu nghĩ thế nào thì liên quan gì bọn họ? Vốn dĩ cho là mấy tù binh kia bị bắt về Lễ triều chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Ai biết sứ thần Bắc Liêu đột nhiên tới chơi, lôi ra chất tử rác rưởi từ thuở nào của Lễ triều. Thác Bạt Diên nói ra sự tồn tại của chất tử trước mặt mọi người, chính là để tiểu tử Hoàng đế thỏa hiệp.
Mà tin tức mới nhất bọn họ thu được chính là, tiểu tử Hoàng đế Lễ triều đã lung lay, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi thánh chỉ sẽ được ban xuống. Đến lúc đó đám tù binh kia sẽ về lại Bắc Liêu, đây là kết quả bọn họ không hề muốn thấy.
"Nói như vậy, là Thẩm đại nhân không muốn giúp chúng ta?" Lão nhân Nam Cương hỏi.
Thẩm Thiên Phong tỏ ra thần sắc khó xử, thao thao bất tuyệt giải thích:
"Không phải không giúp, mà là chuyện này không thể giúp a. Mấy tù binh kia nếu là trên đường áp giải bị sát hại thì còn dễ nói. Đó là lỗi của Võ Uy quân hộ tổng bất lực, đại hãn không thể nào trách tội chúng ta. Nhưng mấy tù binh kia giờ đã được Võ Uy quân bình an hộ tống hồi kinh, chủ tử nhà ta phụng mệnh tới đón bọn hắn. Nếu không thể bình an đón người về, đại hãn sẽ trách tội mỗi mình chủ tử nhà ta. Nguyên do trong đó, kính xin Độc lão thông cảm cho."
Lão nhân Nam Cương nhẫn nại tính tình nghe Thẩm Thiên Phong nói xong những lời này, biết được ý tứ của hắn là tuyệt đối sẽ không giúp, giận dữ phất tay:
"Vậy thì không còn lời gì để nói nữa. Ngươi cút đi."
Thẩm Thiên Phong nghĩ tới lý do hôm nay đến đây còn chưa có hoàn thành, đánh bạo hỏi:
"Vậy chuyện lúc nãy ta nói với Độc lão..."
Lão nhân Nam Cương cố ý hỏi:
"Chuyện gì? Ta không nhớ rõ."
Thẩm Thiên Phong biết lão nhân cố ý làm khó dễ, đành phải nhắc lại:
"Chính là thỉnh Độc lão lại ban thưởng thêm một chút cổ dược cho tại hạ."
Lão nhân Nam Cương trực tiếp cự tuyệt:
"Việc người động sát thủ đối với Quý phi Tạ gia, Thiếu chủ nhà ta đã thập phần bất mãn. Cổ dược không thể cho ngươi thêm nữa, mời Thẩm đại nhân trở về đi."
"Độc lão, chúng ta..." Thẩm Thiên Phong còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên từ trên nóc nhà buông xuống hai con nhện đen lớn bằng bàn tay, treo trên tơ trắng quỷ dị giương nanh múa vuốt.
Thẩm Thiên Phong lập tức bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, sao còn dám nói nhảm thêm nữa, hốt hoảng bỏ chạy.
Lão nhân Nam Cương đứng trước cửa sổ nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thẩm Thiên Phong, cười khẩy vươn tay kéo một bên cơ quan của cửa sổ xuống. Cửa sổ lập tức đóng lại, lão nhân đi vào đứng trước một tấm bình phong nằm giữa gian trong và gian ngoài, cung kính hồi bẩm với người bên trong:
"Thiếu chủ, người đã đi."
Lát sau, từ trong bình phong truyền ra một thanh âm trẻ tuổi:
"Đã biết. Người này lòng tham không đáy, gian trá giảo hoạt, tuyệt đối không thể xem thường."
"Vâng." Lão nhân Nam Cương đáp một câu, sau đó lại hỏi:
"Nhưng nếu hắn không chịu hỗ trợ, vậy những tù binh kia nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn hắn bị Thác Bạt thị đón về Bắc Liêu?"
"Việc này ta tự có sắp xếp, tuyệt đối không để bọn hắn toại nguyện là được." Người trẻ tuổi phía sau tấm bình phong nói.
"Vâng."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ phụng chỉ leo tường xuất cung.
Bởi vậy, nàng cảm thấy dáng vẻ 'luôn tự khen bản thân lén lút, giữ bí mật vô cùng tốt, ai cũng không biết nàng lặng lẽ chuồn khỏi cung' trước đó của mình có chút ngu đần.
Nếu sớm biết cẩu tử đã rõ ràng mọi chuyện, nàng liền không thèm dối gạt, chả có cảm giác thành tựu gì cả.
Tạ Khuynh cõng tay nải ra khỏi cung, lúc trước khi nàng cầm lệnh bài Ngưng Huy cung đi qua cửa thành, tay nải tùy thân đều phải mở ra kiểm tra. Nhưng hôm nay nàng cầm lệnh bài của Minh Trạch cung Cao Tấn cho, vốn dĩ cho rằng cũng phải kiểm tra như lần trước. Không ngờ khi quan binh thủ thành trong thấy lệnh bài Tạ Khuynh cầm, không những không kiểm tra, còn cung kính với nàng, thiếu chút nữa hộ tống nàng ra khỏi cửa thành.
Tình cảnh này khiến Tạ Khuynh không khỏi cảm khái một tiếng chênh lệch a!
Nàng mang theo tay nải nhỏ trở lại phủ Tướng quân, đương nhiên không dám đi cửa chính. Sau khi ở bên ngoài tường rào dạo một vòng cửa hông và cửa sau, nàng tìm một chỗ vắng người nhảy tường vào, rất nhanh liền chui vào thư phòng lão Tạ.
Lão Tạ không có ở đây. Tạ Khuynh cũng không khách khí, dù sao trong phòng này binh khí nhiều, binh thư cũng nhiều. Tùy tiện chơi đùa cũng có thể chơi thật lâu, sẽ không nhàm chán.
Tạ Khuynh ở trong thư phòng lão Tạ chờ ước chừng hơn một canh giờ, nghe thấy thanh âm lão Tạ từ ngoài viện truyền đến. Tạ Khuynh hiện đang nằm trên bàn trà ăn quả hồng xem binh thư.
Lão Tạ đẩy cửa vào, liếc mắt liền nhìn thấy dáng nằm ngã nghiêng của Tạ Khuynh, vội vàng trở tay đóng cửa lại, thấp giọng nói:
"Người về từ lúc nào? Bộ dáng gì vậy hả? Ngồi xuống!"
Tạ Khuynh ngồi dậy, đặt binh thư sang một bên, trái cây trong tay lại không chịu buông, hỏi Tạ Viễn Thần:
"Ngươi vào cung sao?"
Tại Viễn Thần nhẹ gật đầu, Tạ Khuynh hỏi:
"Vậy Cao Tấn và ngươi..."
Lời còn chưa dứt liền bị Tạ Viễn Thần cắt ngang:
"Làm càng, sao có thể gọi thẳng tính danh của Bệ hạ?"
Tạ Khuynh bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn đổi giọng:
"Vâng, Bệ hạ! Bệ hạ đã nói gì với ngươi?"
Thần sắc Tạ Viễn Thần bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới trả lời Tạ Khuynh:
"Thì nói việc người ở trong cung bị tập kích hai lần, muốn hồi phủ Tướng quân ở vài ngày."
Tạ Khuynh đợi một lát, lại hỏi:
"Còn gì nữa không? Không nói thêm gì nữa sao?"
Tạ Viễn Thần cắn chặt hàm răng, né tránh ánh mắt Tạ Khuynh, nói:
"Những chuyện khác người đừng hỏi, tình cảnh của Bệ hạ hiện giờ khá khó khăn. Người thành thật ở phủ Tướng quân đợi, đừng mang thêm phiền phức đến cho Bệ hạ là được rồi."
Tạ Khuynh thấy lão Tạ như vậy, càng thêm hiếu kỳ Cao Tấn đã nói gì với ông.
"Thời điểm Bệ hạ để ta xuất cung, ta luôn cảm thấy giống như hắn đang mua đồ bí mật gì. Nhưng ta lại không dám hỏi hắn, lão Tạ, ngươi nói với ta một chút đi."
Những lời này không phải lừa bịp lão Tạ, nàng thật sự có cảm giác này, bộ dạng từ biệt của cẩu tử đối với nàng quá trang trọng, không giống như đơn thuần để nàng xuất cung tránh họa, khẳng định hắn còn dự định khác.
Ngược lại Tạ Viễn Thần thế mà không phủ nhận, nhưng cũng không nói quá nhiều với Tạ Khuynh:
"Chuyện khác người đừng để ý tới, nếu Bệ hạ đã muốn ngươi đợi ngoài cung, vậy thì người cứ đợi, còn chuyện sau này có hồi cung hay không..."
Lão Tạ nói tới đây thì dừng lại,Tạ Khuynh không hiểu ra sao:
"Sau này có hồi cung hay không? Hắn nói làm xong việc sẽ tới đón ta về."
Tạ Viễn Thần không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì, Tạ Khuynh không nhịn được lại hỏi:
"Lão Tạ, nói chuyện không nói nửa vời, rốt