Ăn cơm xong, thể lực Tạ Khuynh rõ ràng khôi phục rất nhiều, để tiểu nha hoàn lên xe ngựa lấy mấy túi nước xuống rót đầy.
Mà nàng thì cự tuyệt Tô Lâm Kỳ làm bạn, một mình đi dạo ở phụ cận tiêu thực.
Đang dạo bước trong rừng cây nhỏ, Tạ Khuynh lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy, liền tìm theo. Quả nhiên ở chỗ sâu trong rừng cây có một dòng suối nhỏ róc rách.
Mà Tạ Khuynh không phải người đầu tiên tìm đến dòng suối này, bên bờ đã có ngồi một người từ trước, chính là Tô Biệt Hạc đã bị nàng nhìn thấu thân phận.
Tô Biệt Hạc còn chưa biết Tạ Khuynh đã nhận ra mình, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, liền theo bản năng kéo vành nón xuống thấp. Tiếng bước chân càng gần, hắn liền nhanh chóng đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua Tạ Khuynh, bị nàng gọi một tiếng:
"Tô Thống lĩnh dừng bước."
Ba từ xa lạ lại quen thuộc làm hắn bỗng nhiên đứng lại, do dự một lát liền cởi vành nón xuống, đúng là Tô Biệt Hạc với vẻ mặt không biết nói gì.
Hai người nhìn nhau một lát, Tô Biệt Hạc chắp tay với Tạ Khuynh:
"Quý phi nương nương."
Tạ Khuynh đưa tay:
"Đã không phải nữa rồi."
Tô Biệt Hạc cười khổ:
"Vậy ta cũng đã không phải Tô Thống lĩnh nữa."
Tạ Khuynh thở dài hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Tạ tiểu thư nếu đã xuất cung chuẩn bị cao chạy xa bay thì cần gì phải hỏi nữa." Ngữ khí của Tô Biệt Hạc hơi giận, không biết vì chíu mình hay vì điều gì khác.
Tạ Khuynh đương nhiên cũng nghe ra hắn bất mãn, trả lời lại một cách mỉa mai:
"Cao chạy xa bay cũng đâu phải chỉ mình ta, tại sao không thể hỏi?"
Tô Biệt Hạc nghẹn lời, thật lâu sau mới nói:
"Ta và ngươi, bất đồng."
Tạ Khuynh cười lạnh:
"Có gì bất đồng? Ngươi không nói, vậy để tự ta đoán là được."
"Ngươi họ Tô, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, được dưỡng phụ dưỡng mẫu mang về Tịnh Châu, sau khi hai người đó qua đời ngươi đi bộ đội, rồi gặp được Cao Tấn, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Mấy thứ này là thân thế mà trước đó ngươi đã nói với ta, nhưng ngươi hẳn là còn một thân thế không thể nói."
"Đêm cung yến đó, nữ nhân Bắc Liêu kia đột nhiên ám sát ta. Ngươi trúng độc vốn là cửu tử nhất sinh, sau đó ta mang Tô Lâm Kỳ cùng hai vị đại phu tới trị liệu cho ngươi. Tô Lâm Kỳ vừa nhìn thấy ngươi liền lập tức nói đến Tinh Kỳ phường tìm người Nam Cương lấy giải dược. Sau đó chúng ta đến Tinh Kỳ phường, thế mà thật sự tìm được."
"Những thứ này nếu không phải trùng hợp, chỉ có thể là một nguyên nhân - ngươi cùng Tô Lâm Kỳ không phải mới quen. Hai người các ngươi là quan hệ gì? Huynh đệ thất lạc nhiều năm? Chuyện này Cao Tấn biết không?"
Tạ Khuynh sắp xếp những manh mối vụn vặt lại trật tự rõ ràng, đem sự tình đoán được bảy tám phần.
Thấy Tô Biệt Hạc đầy mặt chấn kinh cùng xấu hổ, Tạ Khuynh nói thêm:
"Hắn không biết. Vì lẽ đó, thời điểm ngươi bỏ đi không nói với hắn?"
Tô Biệt Hạc vội la lên:
"Trước khi đi ta đã vào cung nói với Bệ hạ. Nhưng lúc đó... Bệ hạ không nhận ra ta."
"Rốt cuộc vì sao hắn phải làm thế, ngươi có biết không?" Tạ Khuynh nhận định Tô Biệt Hạc biết nội tình, thúc giục hắn nói ra.
Tô Biệt Hạc vốn mang áy náy trong lòng, lúc thấy Tạ Khuynh, cảm giác áy náy kia càng sâu. Phòng tuyến trong lòng hắn dần dần vỡ nát, quyết tâm liều mạng nói hết những gì mình biết cho Tạ Khuynh:
"Bệ hạ trúng cổ. Là Nam Cương nhiếp hồn cổ. Nhưng trước khi tới đi ngài ấy đã ăn giải dược. Chỉ là phải tốn bảy bảy bốn mươi chị ngày mới thấy hiệu quả."
Tạ Khuynh hỏi:
"Cái giải dược gì mà phải bốn mươi chín ngày mới có hiệu quả? Ngươi xác định hắn đã dùng giải dược sao? Nhưng sao ta lại thấy hắn chẳng có chút chuyển biến tốt nào? Giải dược có vấn đề sao?"
Không những không chuyển biến tốt, thậm chí còn làm hắn không tiếc tự phong bế huyệt trên tai.
Tô Biệt Hạc nói:
"Giải dược không có vấn đề. Lão Vu sư tự lấy máu Thẩm Thiên Phong điều chế mà thành. Sắp tới bọn họ còn có giao dịch với Bệ hạ, tuyệt đối không đưa giải dược giả."
Tạ Khuynh nhớ tới buổi chiều đầu tiên khi nàng xuất cung, Cao Tấn mang nàng đi Xuân Phong lâu ăn cơm. Hai người ở bên cửa sổ nhìn thấy vụ cháy của Thiên lao.
Vụ cháy kia kết thúc tính mệnh của mấy thủ lĩnh An Cách bộ lạc, đó rất có thể là lễ gặp mặt của Cao Tấn đưa cho lão Vu sư Nam Cương.
Mà Tạ Khuynh có thể nhìn ra manh mối từ phản ứng của Tô Lâm Kỳ khi thấy Tô Biệt Hạc trúng độc, Cao Tấn cũng có thể. Hắn cùng bọn Tô Lâm Kỳ chắc chắn đã tự liên hệ, về phần bí mật mưu đồ cái gì, Tạ Khuynh đương nhiên không biết được.
Tạ Khuynh lại hỏi Tô Biệt Hạc:
"Ngươi cùng Tô Lâm Kỳ là huynh đệ?"
Tô Biệt Hạc do dự, sau đó nhẹ gật đầu:
"Khi còn bé nước mất nhà tan, ta đi theo ca ca lưu lạc tới Lễ triều, sau đó gặp truy binh mới tách nhau ra. Lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ đường về nhà, mơ mơ hồ hồ theo dưỡng phụ dưỡng mẫu về Tịnh Châu. Vốn tưởng đời này không còn gặp được thân nhân, ai ngờ..."
"Nói như vậy, ngươi cùng Tô Lâm Kỳ đều là người Nam Cương? Họ của vương tộc Nam Cương chính là 'Tô'. Vì lẽ đó, các ngươi là hậu nhân vương tộc Nam Cương?" Tạ Khuynh tiếp tục suy đoán.
Tô Biệt Hạc cúi đầu không nói, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói:
"Chúng ta có là người Nam Cương đi nữa thì ở Lễ triều cũng quy quy củ củ, chưa bao giờ làm mấy việc thương nước hại dân."
Tạ Khuynh xoay người, thấy Tô Lâm Kỳ đi tới. Hắn dừng lại trước mặt Tạ Khuynh, lại nói:
"Ta ở Võ Uy quân tận tâm tận lực, không dám nói lập công, nhưng cũng được xem là vì Tướng quân mà bày mưu tính kế, đối với Tướng quân cùng người Tạ gia không có nửa phần hãm hại."
"Ta chưa nói ngươi hãm hại ai, vội vã giải thích cái gì? Nếu ngươi có dị tâm, chẳng lẽ nhiều năm như vậy phụ thân không phát hiện?" Tạ Khuynh không cao hứng đáp.
Tô Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra:
"Ngươi biết là tốt." Bỗng nhiên cười, nói với Tạ Khuynh:
"Những chuyện này ngươi đoán được cũng hay, dù sao ta định tới biên quan sẽ nói hết với ngươi. Giờ tốt rồi, không cần ta phí nhiều miệng lưỡi."
"Nghỉ ngơi đủ chưa? Có thể lên đường." Tô Lâm Kỳ nói, liền kéo tay Tạ Khuynh đi về hướng đội kỵ mã.
Tô Biệt Hạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang dính cùng một chỗ, bất đắc dĩ thở dài, như muốn nói cái gì, cuối cùng lại chọn im lặng.
Tạ Khuynh bị Tô Lâm Kỳ kéo đi hai bước liền rút tay ra. Tô Lâm Kỳ không hiểu quay lại nhìn nàng:
"Sao vậy?"
Tạ Khuynh trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:
"Các ngươi đi trước đi. Ta muốn hồi cung."
Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc chấn kinh nhìn nhau. Nụ cười trên mặt Tô Lâm Kỳ không giữ được nữa, hắn nhíu mày hỏi:
"Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi muốn trở về?"
Tạ Khuynh xưa nay luôn hiểu rõ mình muốn làm gì, chuyện đã quyết sẽ không hối hận.
"Cổ độc của Cao Tấn chưa khỏi, thần trí tựa hồ thất thường, ta nhất định phải quay về xem sao." Tạ Khuynh nói.
Tô Lâm Kỳ tức khắc hoảng hốt, nói:
"Hắn đã dùng giải dược, lại có lão Vu sư Nam Cương ta cùng Tướng quân ở kinh thành che chở. Ngươi về làm gì chứ? Ta cùng Tướng quân phí sức chín trâu hai hổ mới mang ngươi xuất cung. Sớm biết ngươi không muốn đi, chúng ta hà tất phải lao lực như thế!"
"Ai nói ta không muốn đi?"
Tô Lâm Kỳ không hiểu:
"Vậy tại sao ngươi lại muốn trở về? Ngươi lấy thân phận gì trở về? Tạ Quý phi đã 'chết'. Dù ngươi trở về cũng không còn là Quý phi của hắn."
Tạ Khuynh giải thích:
"Ta không phải muốn tiếp tục làm Quý phi. Ta chỉ đi xác nhận tình huống của hắn, chờ hắn thoát ly hiểm cảnh, tự ta sẽ hồi biên quan."
Cảm xúc Tô Lâm Kỳ dần dần nóng nảy, lôi léo Tạ Khuynh không cho nàng đi:
"Tạ Khuynh! Cao Tấn không phải cừu non. Hắn biết hắn đang làm gì. Nếu hắn đã quyết định đi bước này thì nhất định đã có sách lược vẹn toàn để ứng đối. Hắn đem toàn bộ binh lực kinh thành giao cho Tạ Tướng quân rồi, có Tướng quân che chở hắn sẽ không có việc gì. Ngươi cần gì phải đi mạo hiểm?"
"Ngươi đã dùng thân phận Tạ Nhiễm chết một lần, chẳng lẽ ngươi muốn dùng thân phận Tạ Khuynh chết lần nữa sao?"
Những đạo lý này Tạ Khuynh biết, nhưng nàng vẫn kiên trì:
"Ta không cần thân phận Tạ Khuynh, thậm chí sẽ không lộ diện. Ta chỉ đứng ở trong tối nhìn thôi, chờ hắn bình yên vô sự ta sẽ lập tức hồi biên quan."
Nói xong, Tạ Khuynh thoát khỏi kiềm chế của Tô Lâm Kỳ, trở lại độ kỵ mã chọn một con ngựa dự bị phiêu phì thể tráng, tròng yên ngựa lên, để tiểu nha đầu treo mấy túi nước vào, liền muốn lên ngựa.
Tô Lâm Kỳ từ trong rừng cây đi ra, thấy Tạ Khuynh chuẩn bị sẵn sàng muốn đi, gấp rút hạ lệnh:
"Ngăn nàng ấy lại! Đừng để nàng ấy đi!"
Người trong đội kỵ mã hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao. Nhưng thấy Tô Lâm Kỳ không giống đang đùa, vội vàng nghe lệnh vây quanh Tạ Khuynh. Nhưng bon họ cũng không phải thật sự muốn động thủ với Tạ Khuynh, dù vây quanh thì đội hình cũng rất lỏng lẻo. Tạ Khuynh nhanh chóng quyết định, xoay người lên ngựa, trước khi Tô Lâm Kỳ đuổi tới vung roi giục ngựa, chọn chỗ phòng thủ yếu nhất xông ra ngoài.
Tô Lâm Kỳ thấy không ngăn được người, nôn nóng lôi một con ngựa từ sau đội kỵ mã, yên ngựa cũng không đeo liền đuổi theo.
Tạ Nhiễm đang giận dỗi trong xe ngựa, vẫn chờ những người bên ngoài phát hiện ra tới dỗ dành nàng, nghe thấy bên ngoài rối loạn, xốc cửa sổ xe lên nhìn, vừa vặn trông thấy khung cảnh Tạ Khuynh cưỡi ngựa rời đi, Tô Lâm Kỳ vội vàng đuổi theo.
Sao vậy?
Tạ Nhiễm bị lòng hiếu kì thôi thúc, xuống xe ngựa hỏi chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không biết tại sao, chuyện xảy ra quá đột ngột.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tô Lâm Kỳ quay về một mình.
Đại Mao tiến lên hỏi:
"Lão đại đâu?"
Tô Lâm Kỳ thở dài một tiếng:
"Nàng có việc khác phải làm, chúng ta hồi biên quan trước."
"A? Nàng vừa tỉnh lại, có chuyện gì làm?" Đại Mao nghĩ mãi không ra.
Tô Lâm Kỳ lại không muốn nhiều lời thêm nữa, trực tiếp hạ lệnh chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục đi về hướng biên quan.
Tạ Nhiễm nghe đến đó, nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, hỏi:
"Đại tỷ tỷ của ta đâu? Sao không thấy tỷ ấy về?"
Tô Lâm Kỳ quay đầu nhìn nàng một cái, không nói lời nào đưa tay đẩy nàng về thùng xe, kéo màn xe xuống, hô to:
"Xuất phát!!!"
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh một người một ngựa, đi suốt quãng đường gần như không dừng lại, lộ trình bốn ngày của xe ngựa, nàng chỉ dùng hai ngày rưỡi đã quay về kinh thành.
Nàng phát hiện chỉ mấy ngày mà phòng thủ kinh thành đã sâm nghiêm hơn nhiều. Tám cửa thành đóng lại hết sáu, chỉ còn Đông Hoa môn cùng Bắc Tân môn, người ra vào đều phải kiểm tra.
Đặc biệt là người cưỡi ngựa tra càng cẩn thận.
Vừa nhìn đã biết là tác phong của lão Tạ, nghiêm khắc một chút đương nhiên là tốt, chỉ là gia tăng độ khó cho Tạ Khuynh muốn trà trộn vào thành.
Nàng đi vào một thôn trang ngoài ngoài Bắc Tân môn, cởi yên ngựa xuống, thả cho nó chạy.
Vào thôn tìm một nông gia, dùng hai mươi lượng đổi