“Ai bảo anh ăn cay!”
“Ai bảo anh liều mạngăn!”
“Đi cẩn thận!”
Đỡ một thân thể sắp chếtsuýt nữa thì trượt một cái, thành công khiến cho Vạn Quý Phi ngừng oán niệm, màcánh tay lập tức nắm chặt một bên hông hắn, e sợ cước bộ lỗ mãng sẽ có ngườingã sấp xuống.
Nếu không thấy hắn sắcmặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, Vạn Quý Phi sẽ nghĩ đến chính mình lại mắcmưu. Cảm thấy khuôn mặt của hắn vì đau mà trở nên vặn vẹo, kéo cổ tay sờ thử,mạch tượng hư nhược, biết lần này cũng không phải là nói giỡn, vì thế nhanhchóng đem hắn nâng dậy.
Chính là, không thoải máilà không thoải mái, làm sao cả người lại đổ cả lên trên người cô? Cô đỡ hắngiống như khiêng một đầu ngưu, nửa bước cũng khó đi!
Lại đi được một lát, VạnQuý Phi lại mở miệng thanh âm tiếp cận mang theo hơi thở mong manh: “Anh có thểchính mình đi được không?” Người này rốt cuộc ăn cái gì ? Không có việc gì dàinhư vậy cao như vậy to như vậy làm chi. Cô sắp không được, cả hai tay vịn hắngiống như tùy thời sẽ bị phế bỏ.
“Hẳn là… Có thể.” HoắcDuẫn Đình gian nan thu hồi cánh tay khoát lên trên vai cô, mới đi ra nửa bước,thân mình loạng choạng một cái, Vạn Quý Phi không thể không một lần nữa nângtrụ hắn. `
“Tới trước bên kia ngồiđi.” Cô dùng hết thảy sức lực chín trâu hai hổ, nửa tha nửa bám hắn đi đến tảngđá ven đường ngồi xuống, hạ thấp thắt lưng thở phì phò hỏi: “Còn rất đau?”
Hắn từ từ nhắm hai mắtnhíu nhanh mi, tay ôm bụng. Sau một lúc lâu mở hai mắt: “Được rồi, tôi chínhmình đi ra ngoài.”
“Anh đừng cậy mạnh!” Côđem động tác muốn đứng lên của hắn đè lại, nhìn xung quanh hai bên trái phải.Nơi này cách cửa trường học còn có một đoạn, làm như thế nào mới tốt? ”Anh ởđây chờ tôi một chút, tôi đi kêu bảo an lại đây hỗ trợ.”
Vạn Quý Phi xoay ngườimuốn đi, thình lình tay bị hắn cầm. ”Đừng…”
Trong lòng bàn tay lạnhnhư băng, ẩm ướt, xem ra ra không ít mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc có bao nhiêuđau? Vạn Quý Phi quay đầu, nháy mắt ngã vào trong đôi mắt tràn ngập khát vọngcủa hắn.
“Đừng lưu lại tôi mộtmình..” Ngữ khí mềm nhẹ gần như khẩn cầu. [TNN: ta nghi...nghiquá đi]
Lớn như vậy còn có ngườisợ bóng tối? Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi, “Còn chịu được sao? Khả năng còn phảilại đi mất mười phút.”
Hắn khẽ gật đầu.
Bất đắc dĩ hết sức, VạnQuý Phi đành phải kề sát hắn, tay bắt vòng xuyên qua dưới nách hắn. ”Đi.”
Thật vất vả chống đỡ tớicửa, Vạn Quý Phi vẫy một chiếc xe taxi. Ngồi xuống xong xuôi, liền thấy cảngười cơ hồ hư thoát, ngay cả mở miệng đều vô lực. ”Đi bệnh viện tỉnh …”
Xe taxi ở trong bóng đêmchạy như bay, hắn hai mắt khép kín, im lặng ngẩng đầu tựa lưng vào trên chỗngồi, nắm tay cô thủy chung không có buông ra, phá lệ dùng sức.
Ngoài của sổ xe phi quađèn nê ông chiếu sáng đánh vào trên khuôn mặt của hắn, Vạn Quý Phi nhìn đến haichữ ‘Yếu ớt’. Nam nhân này thường trêu cợt cô, nguyên lai cũng có một mặt này.
Ai, liền đoán được hắnkhông thể ăn cay, cô thế nhưng còn cố ý dẫn hắn đi ăn lẩu cay. Vạn Quý Phi mirất ác độc! Nhưng là, hắn làm sao còn muốn ăn? Biết rõ không thể vì sao ăn làmchi, cho nên sai lầm chính hắn nên gánh vác, đúng không?
Hổ thẹn, bất an, giãydụa, vài loại cảm xúc hỗn loạn vây quanh cho tới khi cô đến bệnh viện.
Nhìn hắn bị đẩy mạnh vàophòng cấp cứu, nhìn hắn mặt xám như tro tàn được đưa đi kiểm tra, nhìn bác sĩnói hắn bởi vì ăn đồ ăn không nên này nọ khiến cho bệnh viêm dạ dày trở nặng,nhìn kim đâm lạnh như băng chọc vào tay với lưng hắn, Vạn Quý Phi rơi vào thậtsâu tự trách, tình huống này tựa hồ so với cô đoán trước còn muốn nghiêm trọnghơn.
Thay hắn làm thủ tục nằmviện, mới phát hiện người này tùy thân mang theo dĩ nhiên là hộchiếu nước Pháp. Hắn không phải người Trung Quốc sao?
Vạn Quý Phi nghi hoặc mộtchút, lại cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô, cho nên rất nhanh liềnđem việc này ném khỏi sau đầu. Gọi điện thoại cho Thiệu Mẫn, nói cho cô đêm naykhả năng không trở về ký túc xá, khi trở lại phòng bệnh, hắn dĩ nhiên đã đi vàogiấc ngủ.
Vừa rồi hai lần truyềnnước, hắn ói ra, hiện tại sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục chút ít, chính làmày vẫn đang nhíu chặt lại, cánh tay mở rộng vô lực đặt tại bên người. Trên giálà bình truyền dịch, chất lỏng trong suốt thong thả chảy từng giọt, thông quacái ống nho nhỏ, rót vào thân thể bên trong cơ thể hắn.
Mới trước đây cô cũng bịviêm dạ dày phải nằm bệnh viện, cái loại đau đớn này tựa như có cái gì ở trongbụng không ngừng chui a chui , cả đời khó quên. Vạn Quý Phi có thể tưởng tượngđược, hắn đang nằm ở đây phải chịu một loại khổ sở như thế nào. Đều do cô, nếukhông phải trong bụng mang ý xấu, hắn sẽ không phải chịu loại tội này. Cô hơimếu máo, quả muốn đánh hai bàn tay chính mình.
“Thực xin lỗi…” Nhẹ giọngvề phía hắn nói lời xin lỗi, nhưng người trên giường không nửa điểm phản ứng,cô cảm thấy càng áy náy.
Lấy di động ra nhìn, đãhơn mười giờ tối, cô ách xì nho nhỏ một cái, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hắncòn mang kính mắt. Nhẹ nhàng đem kính đen kia tháo xuống, đặt trên cái tủ đầugiường bên giường. Tầm mắt lại trở lại trên mặt hắn, nguyên lai không có mắtkính che giấu, bộ dáng của hắn thực không giống.
Đôi mắt của hắn hẹp dài,khóe mắt hơi hơi nhếch lên. Lần trước khi hắn hạ kính mắt một khắc kia, rõ ràngchính là một đôi mắt xếch. Da hắn trắng nõn, cái mũi cao thẳng, nhìn có điểmgiống con lai. Đôi môi mỏng manh cười rộ lên cảm thấy luôn xấu xa, khiến chongười ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân trước mắt cảngười tản ra khí chất âm nhu tà ác, hắn giống như là sự mê hoặc, không dễ dànglàm cho người ta đoán được ý nghĩ. Bình thường mang kính mắt không chú ý quá,hiện tại nhìn kỹ, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt hơn. Bất quá, côcùng hắn nửa cọng lông quan hệ đều không có, cho nên cũng không tất yếu đối vớihắn hiểu biết, đúng không?
Hắn vốn dĩ ngủ say độtnhiên giật giật, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng vẫnchưa thành tiếng.
Vạn Quý Phi nhìn đếnmiệng hắn cánh môi khô nứt, vì thế đến tiệm thuốc bệnh viện mua bông vải, thấmnước, làm mềm bông vải, ở trên môi của hắn lau qua mấy lần.
Chống đỡ được hơn mườimột giờ, bình dịch thứ nhất rốt cục cạn khô. Gọi y tá đổi lại, thật sự rất mệtmỏi, Vạn Quý Phi rốt cục cũng chống đỡ không nổi ghé vào bên người hắn mơ mơmàng màng ngủ.
Hoắc Duẫn Đình tỉnh lạilà chuyện của nửa giờ sau, khi ánh mắt mở ra chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến làchính mình trở lại thời ấu thơ cô độc.
Hoắc gia là dựa vào làmrượu đỏ mà phát triển, ông cố ngoại Hoắc Duẫn Đình khi mới đến Pháp du học, ởbên kia làm công nho nhỏ trong vườn nho, sau đó lại cưới con gái của ông chủ.
Sau khi kết hôn sinh đượcngười con trai duy nhất, chính là ông ngoại Hoắc Duẫn Đình. Ngoại công sau khithành niên cưới một cô gái người Hoa làm vợ, sau đó sinh ra mẫu thân Hoắc DuẫnĐình là Hoắc Tinh Linh.
Người nhà họ Hoắc khôngcó con trai, vô luận bọn họ cố gắng nhiều thế nào, cuối cùng Hoắc Tinh Linh đềuchỉ có thể là con gái một.
Ông ngoại Hoắc Duẫn Đìnhcực kỳ hy vọng trong nhà sinh người kế tục, nhưng lại không quên chính mình làngười Trung Quốc, yêu cầu