“Hoắc Duẫn Đình! Tôi thậtsự thực chán ghét anh!”
Những lời này trước kiacũng từng nghe qua, thời điểm mỗi khi cô nói luôn mang theo tâm tình giận dữcủa cô gái nhỏ, hắn cũng chỉ xem là việc không đáng lo.
Nhưng lần này, hai mắtcủa cô phiếm hồng, trên mặt không có nửa điểm dấu hiệu là nói đùa, lời nói rangữ khí mạnh mẽ, có thể nghe ra được có vài phần oán hận. Khi từng tiếng gằn ranhảy vào bên trong lỗ tai của hắn thì trở nên dị thường đả thương người.
Ánh mắt Hoắc Duẫn Đìnhlập tức trở nên lạnh lẽo, vốn dĩ tay cầm ly rượu đang chậm rãi buông xuống.Trong túi quần có hộp thuốc lá, bình thường khi xã giao muốn dùng, có đôi khiphiền lòng cũng sẽ rút một điếu. Đem hộp thuốc lá lấy ra châm một điếu, vụn tànthuốc kia lả tả lạnh lùng nằm ở trên bàn cơm. Hắn kẹp lấy điếu thuốc, đặt bênmiệng hút một hơi rồi thả khói, ánh lửa loe lóe lúc sáng lúc tối.
Vạn Quý Phi tâm tình lúcnày rất phiền chán, bởi vì sư huynh phủ nhận có ý với cô. Sau khi cô hung ácnói ra miệng, người này lại trầm mặc làm cho cô cảm thấy chính mình thật sự quáđáng .
Hắn kỳ thật không sai, sưhuynh không thích cô cũng không sao, làm sao có thể tức giận như vậy, thuần túylà vì ở trong nỗi khổ muốn tìm lý do nhằm phát tiết mà thôi.
Ánh mắt bất tri bất giácmờ mịt ngưng đọng, cô tay cầm lấy ly rượu lên, đem chất lỏng trong suốt toàn bộtuôn vào trong cổ họng.
Rượu không cay, thậm chícòn có chút vị ngọt, Vạn Quý Phi sau khi nuốt vào, cảm thấy thoải mái không ít,vì thế lại rót thêm nửa ly uống cạn. Hoắc Duẫn Đình chính là lẳng lặng hútthuốc, mắt lạnh nhìn hết thảy.
Sau đó, Tiếu Hà trở về,đồ ăn gọi cũng được mang lên. Trong phòng Hoắc Duẫn Đình lại không chủ động mởmiệng, nhưng thật ra Tiếu Hà hỏi một ít về chuyện bệnh viện Tây y trong thànhphố M, Hoắc Duẫn Đình lãnh đạm ứng phó vài câu, không khí liền tẻ ngắt xuốngdưới.
Vạn Quý Phi yên lặng ăn,thường thường còn uống mấy ngụm rượu. Không nghĩ nói chuyện, không nghĩ lại điđoán tâm tình ai. Hôm nay không nên đi ra ngoài, càng không nên đi thử truyđuổi người này. Kết quả… Kết quả lại làm cho người ta khó chịu như vậy.
Một ly lại tiếp một ly,cô đã không biết chính mình uống lên bao nhiêu nữa rồi nhiêu, đến khi tính tiềnhai mắt dĩ nhiên mê ly.
“Cái kia… Quý Phi cô ấy…”
“Say.” Hoắc Duẫn Đìnhthản nhiên trần thuật lại sự thật.
“Vậy…”
“Cậu đi trước đi.”
Tiếu Hà đứng lên, ánh mắtở trên người cô lưu luyến vài lần, cuối cùng đảo qua hai mắt có chút lạnh lẽocủa Hoắc Duẫn Đình, ảm đạm rời đi.
Sau khi người thanh toánđi rồi, Hoắc Duẫn Đình cúi người xuống nhìn cô một lát, ngồi xổm xuống, nângkhuôn mặt của cô lên.
Hai gò má của cô phiếmphấn hồng, hai mắt thật to giờ phút này híp lại thành một đường, môi anh đào đỏtươi khẽ nhúc nhích, giống như nỉ non.
Hoắc Duẫn Đình đem lỗ taidịch qua, mơ hồ nghe được lời nói đứt quãng: “Hoắc… Trứng thối! Chán ghét… Chánghét!”
Thật sự chán ghét tôi nhưvậy sao?
Mặt mũi hẹp dài hơi híplại, hắn hờ hững mở miệng: “Đi!” Nói xong thô lỗ túm lấy cô.
Cô loạng choạng một cái,không đứng vững thân mình như nước bùn mềm rũ rồi ngã xuống. Hắn vội vàng nhanhtay kéo lại, không chút suy nghĩ liền ôm lấy cô nhấc lên trên vai, như khiênggói hàng nhanh đi ra ngoài.
“Thả tôi xuống dưới! Thảtôi xuống dưới!” Đầu cúi xuống, bụng vừa vặn lơ lửng ở chỗ bả vai hắn, rất khóchịu! Cô đá đá hai chân, dùng sức chụp lưng của hắn, hét lớn.
Hắn bất động không lêntiếng, dần dần buộc chặt hai chân hai tay cô nàng!
Cảm giác ớn nhợn ghê tởmào òa kéo tới, Vạn Quý Phi ‘Ọe’ vài tiếng, cái gì cũng phun không được. Cô cáchlớp quần áo điên cuồng cào cơ bắp trên lưng hắn, ý đồ làm cho hắn buông chínhmình.
Bị nắm đau, hắn không thểkhông đem thân thể của cô hạ xuống, đổi thành kiểu ôm công chúa, lại bất ngờnghênh đón một cái tát hung hăng.
Dám đánh hắn? Một cái tátnày hoàn toàn đem hắn chọc giận, cước bộ đi đến cửa thang máy đột nhiên thayđổi phương hướng, hướng cách đó một tòa khách sạn không xa khác cho kháchchuyên dụng thuê đi đến. Vừa rồi tiếng kêu rước lấy ghé mắt, cũng sau khi haingười đi vào thang máy mà tan cuộc.
Thang máy lên đến tầng38, hắn ôm cô đã trở nên im lặng xuyên qua thảm dài hồng trải dọc hành lang, cuốicùng đứng ở trước của một căn phòng.
Theo sau là tiếng‘Dát đạt’ vang nhỏ, cửa nhanh chóng bị mở ra, hắn dùng một tay đụng đến chốt mởđèn điện, mở đèn ngủ cạnh giường sau đó tay không nặng không nhẹ dùng sức némngười vào chiếc mềm mại.
Vạn Quý Phi ‘Ưm’ mộttiếng đảo thân mình, vô ý thức xoa xoa cái gáy bị đâm cho phát đau, khẽ lầm bầmnói vài câu sau lại khôi phục im lặng.
Hoắc Duẫn Đình nâng tayxoa xoa lên cằm chỗ vừa bị tát, đôi mắt lạnh lẻo sắc bén như chim ưng thẳng tắpnhìn chằm chằm thân thể cuộn mình như con tôm ở trên giường.
Chán ghét? Sẽ khiến chocô kiến thức một chút cái gì kêu chán ghét!
Hắn lãnh khốc cười cười,đem kính mắt tháo xuống, lại cởi hai nút áo sơmi trên cao ra. Quỳ một gối xuốnggiường, đem cô kéo thẳng lại.
Sắc mặt của cô đỏ bừng,hàng mi vừa dài lại hẹp, cái miệng khẽ nhếch hơi thở tươi mới như lan, bạc môihồng nhuận giống như đóa hoa chờ đợi người hái, mái tóc đen mềm mại rối tung ởtrên sàng đan tuyết trắng, cả người quyến rũ nói không nên lời.
Những tuần đầu tháng tư,thành phố G thời tiết đã sắp chuyển sang đầu hạ, cô mặc áo sơ mi cùng quầnsooc, từ đùi cho tới mắt cá chân da thịt như tuyết, hoàn toàn bại lộ ở bêntrong không khí.
Hắn trong đáy mắt chợtthấp thoáng nét buồn bã, nhẹ nhàng phảng phất, đem đôi hài vải của cô lột bỏ.Trong khoảnh khắc, thân mình của hắn đổ ập lên người cô, tay vuốt ve khuôn mặtcô, miệng hàm trụ đôi môi cô.
Từ thời khắc vừa rồi cônói chán ghét hắn, hắn đã nghĩ muốn làm như vậy. Nếu không chán ghét thì thôi mộtkhi đã làm phải khiến cho cô chán ghét đến mức tận cùng!
Mang theo ý tưởng điêncuồng này, hắn càng dùng sức mút