Nhiếp Trường Bình quay sang hỏi gã sai vặt.
"Lương khô chúng ta mang đi còn có bao nhiêu?"
Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ, nói: "Đều ăn hết rồi ạ.
"
Nhiếp Trường Bình quật cường không chịu thua, cắn răng nói: "Ta đêm nay sẽ không ăn món chính, chỉ ăn thịt! Cho ta một bàn lớn thịt xông khói!"
Ngoài hắn ra, những người khác đều muốn ăn món chính, dù là chỉ có bánh ngô, cũng tốt hơn ăn mỗi thịt.
Tiêu Hề Hề gọi thêm một bát canh dưa.
Tiểu nhị mau chóng bê đồ ăn lên.
Bánh ngô khô và cứng, đối với người luôn ăn những món ngon như bọn họ, thật sự rất khó nuốt.
Nhiếp Trường Bình thấy bọn họ nhíu mày lúc ăn bánh liền cười ha hả.
"May là ta không gọi bánh ngô, ta biết chắc món này rất khó ăn!"
Nhưng ngay sau đó hắn cười không nổi.
Thịt xông khói được cắt thành lát chiên chín, không có đồ ăn kèm với gia vị, ăn vào miệng lại thành khô và mặn.
Hắn ăn được một lát thì nuốt không nổi nữa, kêu gào đòi muốn uống nước.
Gã sai vặt chạy nhanh đi gọi trà cho hắn.
Tiêu Hề Hề nhắc nhở: "Một ấm trà một đồng bạc, tiểu quận vương nhớ uống tiết kiệm chút.
"
Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn, thấy nàng đem bánh ngô xé thành từng miếng nhỏ, dìm xuống bát canh, bánh ngấm nước canh trở nên mềm hơn rất nhiều.
Nàng đem mấy miếng bánh ngô đã dìm qua canh để sang một cái chén, đẩy đến trước mặt Thái Tử.
Sau đó nàng quay trở về với bát canh trước mặt, lấy một miếng bánh cùng một lát thịt, ăn rất có tư vị.
Nhiếp Trường Bình không nghĩ còn có thể ăn như vậy.
Hắn gọi tiểu nhị, cho mình một bát canh dưa cùng mấy cái bánh.
Bởi vì canh dưa có rất nhiều nước, cho nên đây là món có giá cao nhất.
Cũng may bọn họ không thiếu tiền, dù đắt họ vẫn gọi thêm canh, bằng không bánh ngô không thể nào nuốt xuống được.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy Nhiếp Trường Bình ăn bánh ngô, không chút do dự vươn tay ra, kéo đĩa thịt của hắn lại gần.
"Tiểu quận vương, ngươi thua, tất cả thịt đều là của ta.
"
Nhiếp Trường Bình phân bua: "Nhiều thịt như vậy ngươi ăn không hết, ta giúp ngươi một chút.
"
Tiêu Hề Hề cười hì hì: "Không cần, ta định nếu ăn không hết, có thể lưu lại ăn sau, dù sao thịt xông khói có thể để được lâu.
"
Nhiếp Trường Bình còn muốn gọi