Lúc Hạnh Nhi nhìn thấy ông, người đã bệnh đến mức hơi thở thoi thóp.
Ông lão hai ngày này sức khỏe không tốt, không chỉ bị bệnh, biểu thúc biểu thẩm còn không cho cơm ăn, cố ý để ông chết đói, định chờ lúc ông lão tắt thở, ném ông ra ngoài, như thế còn có thể tiết kiệm được chút ít đồ ăn.
Ông cháu hai người gặp mặt, nước mắt đầm đìa.
Hạnh Nhi muốn đi tìm đại phu, nhưng nàng lại không xu dính túi.
Nàng muốn đi cầu xin biểu thúc biểu thẩm giúp, xin bọn họ cho nàng vay tiền đi mời đại phu.
Ông lão gọi nàng lại.
"Bộ xương già này sớm nên chết đi, con không cần đi cầu xin hai thứ súc sinh kia, cũng không cần lo cho ta, chỉ cần! chỉ cần cố gắng sống tốt là được.
"
Lời trăng trối nói xong, ông lão liền trút hơi thở cuối cùng.
Hạnh Nhi quỳ bên mép giường khóc nấc lên, Tiếu Nam đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng khóc trong phòng, lòng cũng trùng xuống.
Hạnh Nhi khóc như vậy một đêm, đến tận lúc hừng đông, tiếng khóc mới dần dần ngưng.
Nàng muốn vay tiền Tiếu Nam, khổ nỗi nàng chẳng còn tài sản gì, dù mượn tiền cũng không chắc có thể trả lại được, huống chi Tiếu Nam đã giúp nàng rất nhiều, nàng không thể lúc này lúc kia nhờ vả hắn.
Cuối cùng vẫn là Tiếu Nam thương tình, chỉ điểm cho nàng.
"Ngươi thử đi hỏi chủ tử nhà ta, bọn họ có lẽ sẽ giúp được ngươi.
"
Vì thế Hạnh Nhi đi theo Tiếu Nam trở lại khách điếm.
Hạnh Nhi quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Ông nội của ta bệnh đã chết, ta hiện tại trên người một văn tiền cũng không có, một chiếc quan tài rẻ tiền cũng mua không nổi, hức hức! Ta không có đồ vật gì có thể thế chấp cho các ngài, ta chỉ có thể đem chính mình bán đi, chỉ cần hai lượng bạc! Không, chỉ cần một lượng bạc là được, ta muốn mua một cỗ quan tài, chôn cất ông ta tử tế, cầu xin các ngài.
"
Nói xong nàng dập đầu mạnh xuống đất.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống trước mặt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có sở trường gì đặc biệt không?"
Hạnh Nhi vừa khóc vừa nói: "Ta biết may vá quần áo, biết làm việc nhà, còn biết trồng trọt nuôi gà.
"
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt: "Ngươi biết trồng