Hạnh Nhi nhất thời thay đổi sắc mặt, thân thể không kìm được mà run rẩy, lòng tràn đầy sợ hãi: "Bọn họ muốn tới bắt ta sao?"
Nàng không ngốc, nàng đã biết một số chuyện không nên biết, nếu bị bắt trở về, chín mười phần nàng không sống được.
Thực mau đám nha dịch kia đã vọt tới cửa phòng.
Thấy Tiếu Nam cùng Hạnh Nhi trong phòng, một kẻ mặt mũi bầm dập chỉ vào Tiếu Nam hô to.
"Sáng nay chính là hắn đánh chúng ta!"
Giọng của hắn rất lớn, khiến Tiêu Hề Hề đang ngủ say bừng tỉnh dậy.
Nàng ngẩng đầu, mắt lim dim, mơ hồ hỏi: "Làm sao vậy?"
Lạc Thanh Hàn ấn đầu nàng trở lại vai mình, nhàn nhạt nói: "Không liên quan tới nàng, tiếp tục ngủ đi.
"
"Vâng.
"
Tiêu Hề Hề nhắm mắt lại, yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Tên cầm đầu tiến lên, vênh váo tự đắc mà nói: "Các ngươi thật to gan, không những dám cướp nha đầu được huyện quan mua, còn dám đánh thuộc hạ của huyện quan, thật là chán sống!"
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: "Ồn quá.
"
Tên kia cười lạnh: "Chết đến nơi rồi còn làm bộ? Người đâu, mau bắt toàn bộ người trong phòng này giải đi, mang về nha môn nhận đại hình!"
Bọn thuộc hạ lấy ra xiềng xích, hùng hổ vọt vào trong phòng.
Tiếu Nam cùng ba thị vệ khác rút bội đao ra đánh trả.
Luận thân thủ, bọn họ so với mấy tên miệng cọp gan thỏ kia mạnh hơn rất nhiều.
Mới tung ra ba chiêu, mấy tên tay sai vừa rồi còn hung thần ác sát đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, lăn lê bò toài không đứng dậy được, chỉ có thể che lại vết thương kêu thảm thiết.
Chưởng quầy khách điếm cùng bọn tiểu nhị sợ tới mức không dám tới gần, tất cả đều trốn thật xa.
Còn bọn nha dịch vốn đang hùng hổ, thấy thế, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cả người run run.
Bọn chúng không nghĩ tới đối phương lại mạnh như vậy, rõ ràng bọn chúng có mười mấy người, đối phương chỉ có bốn, bọn chúng lại bị đánh đến mức không hề có sức phản kháng, giữa hai bên thực lực chênh lệch cũng quá lớn.
Bọn nha dịch biết chính mình lúc này đã động đến hang cọp, trong lòng kinh sợ không thôi.
Bọn họ không dám kêu gào lung tung, cuống quít kéo đồng bọn đang quỳ rạp trên mặt đất chật vật đào tẩu.
Thị vệ thu đao vào vỏ.
Hạnh Nhi nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn