Chưởng quầy của khách điếm tìm tới.
Hắn đứng ở cửa, chắp tay thi lễ trước Lạc Thanh Hàn cùng Nhiếp Trường Bình, dáng vẻ cẩn thận nói.
"Nhị vị khách quan, chỗ chúng ta hôm nay bắt đầu đóng cửa tạm ngừng kinh doanh, phiền các ngài đến khách điếm khác ở được không? Ta biết như vậy thực không hay, vậy nên ta sẽ giảm phí phòng cho các ngài.
"
Nhiếp Trường Bình nhíu mày: "Ngươi đây là muốn đuổi chúng ta đi?"
Chưởng quầy ngượng ngùng nói: "Ta cũng thực sự không có biện pháp khác, các ngài vừa rồi đánh người của huyện nha, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua, chỗ ta chỉ là nói buôn bán nhỏ, thật sự là gánh không nổi, cầu nhị vị thứ lỗi.
"
Nhiếp Trường Bình thực sự khó chịu.
Hắn là tiểu quận vương, nào có kẻ dám đuổi hắn đi? Lại còn phải chịu mắng mỏ như này?!
Hắn còn định nói thêm, lại bị Lạc Thanh Hàn ngắt lời.
"Được rồi, chúng ta đi.
"
Nếu Thái Tử điện hạ đã nói vậy, Nhiếp Trường Bình cho dù bất mãn như thế nào, cũng chỉ có thể câm miệng.
Chưởng quầy ngàn ân vạn tạ: "Đa tạ nhị vị khách quan thông cảm!"
Chờ chưởng quầy đi rồi, Nhiếp Trường Bình nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Điện hạ hà tất để ý tới? Bất quá chỉ là một cái khách điếm nho nhỏ mà thôi, chỉ cần ngài nói một câu, có thể mua phắt nó.
"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Chưởng quầy nói đúng, đám người huyện nha hôm nay liên tiếp hai lần bị chúng ta đánh đuổi, khẳng định đã ghi hận, có thể bọn họ sẽ mau chóng tới lần nữa.
Chúng ta hiện tại nhân thủ hữu hạn, không thể đối chọi với bọn họ, chúng ta phải rời đi trước khi bọn họ tìm tới cửa.
"
Nhiếp Trường Bình bừng tỉnh, hoá ra là như vậy!
Hắn không hề oán giận, lập tức đứng dậy ra ngoài an bài việc rời đi.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nữ nhân còn đang ngủ say, đưa tay lên nhéo gương mặt trắng nõn của nàng.
Tiêu Hề Hề bị đau tỉnh.
Nàng mở mắt ra, ngồi thẳng người, bất mãn hỏi: "Điện hạ làm gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn: "Nơi này không thể ở, chúng ta đổi chỗ khác.
"
Tiêu Hề Hề không hỏi lý do, chỉ xoa xoa mặt: "Ngài kêu ta tỉnh có rất nhiều biện pháp, tại sao phải nhéo ta? Rất đau đó.
"
"Ta