Tiêu Hề Hề sợ bị nhìn ra manh mối, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Ngươi làm nước trái cây gì vậy?"
Bảo Cầm theo bản năng đáp: "Là nước lê ạ.
"
Tiêu Hề Hề nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, quẹt miệng nhỏ khen: "Thật ngọt!"
Nàng đưa cái ly đã cạn qua, tỏ vẻ muốn thêm nữa.
Bảo Cầm cầm cái ly rỗng, hoảng hốt mà ra cửa.
Nàng còn đang suy nghĩ, tiểu chủ rốt cuộc làm như nào, mới có thể trong thời gian ngắn ăn nhiều đồ ăn như vậy?
Ngày hôm sau Lạc Thanh Hàn đi vào Thanh Ca Điện, bảo nàng mang hành lý đi cùng hắn.
Tiêu Hề Hề đầu tiên lấy ra cái tay nải màu lam in hoa nhỏ.
Lạc Thanh Hàn không phản ứng gì.
Tiêu Hề Hề sau đó mới lấy ra một cái tay nải cực lớn, nặng trĩu.
Lạc Thanh Hàn nhíu mày: "Nàng cho vào đây cái gì vậy?"
Tiêu Hề Hề ôm chặt tay nải: "Đây đều là thức ăn Bảo Cầm làm cho thiếp.
"
"Ta cũng sẽ không để nàng bị đói, nàng mang nhiều như vậy làm gì? Bỏ lại đi, không cho mang.
"
Tiêu Hề Hề mếu máo, ủy khuất đến mức muốn khóc.
"Nếu không có đồ ăn này, thiếp sẽ chết mất, cầu xin điện hạ, cho thiếp đem chúng nó theo đi mà!"
Lạc Thanh Hàn không dao động.
Tiêu Hề Hề bỏ đồ xuống rón rén tiến tới, lay lay ống tay áo của hắn.
"Cầu xin người đó"
"! Không cho làm nũng.
"
Tiêu Hề Hề kéo lấy tay áo của Lạc Thanh Hàn đau khổ cầu xin.
Lạc Thanh Hàn vô tình ném tay nàng ra.
Nàng dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn, tiếp tục cầu xin.
Lần này Lạc Thanh Hàn không thể gạt nàng ra.
Hắn nhìn nữ nhân tròng mắt rưng rưng, đáng thương vô cùng trước mặt, lời răn dạy tới bên miệng rồi, lúc thoát ra lại biến thành lời nói khác: "Chỉ lần này, không có lần sau.
"
Tiêu Hề Hề lập tức nín khóc mỉm cười, nhào lên, dùng sức mà ôm hắn.
"Cảm ơn điện hạ! Người thật là tốt, thiếp thân yêu người lắm!"
Lạc Thanh Hàn cứng người* tại chỗ không nhúc nhích.
*Thêm một từ kỳ lạ ở bản convert, vốn là từ "cương" các bác ạ:>>>
Tiêu Hề Hề buông hắn ra, đầu tiên là đeo tay nải nhỏ lên, sau đó ôm tay nải lớn vào trong lồng ngực, hưng phấn nói: "Thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!"
Lạc Thanh Hàn nỗ lực kìm xuống cảm giác lâng lâng khi được ôm vừa rồi, nhàn nhạt chỉ đạo.
"Đem mấy thứ này bỏ xuống, sẽ có người