Xe ngựa ra khỏi hoàng cung.
Tiêu Hề Hề vén mành ở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thấy bọn họ đang đi trên đường Chu Tước.
Đường này chạy từ phía đông sang phía tây của toàn bộ Thịnh Kinh thành, là tuyến đường chính trọng yếu.
Tiếp tục đi thẳng về phía trước là có thể đến Minh Đức Môn, đi qua đó là rời khỏi Thịnh Kinh.
Đường Chu Tước thực an tĩnh, trên đường cơ hồ không có người đi đường, hai bên đều là cửa son tường cao, vừa nhìn là biết ở trên phố này đều là những gia tộc có quyền thế.
Xe ngựa đi dọc theo đường Chu Tước một đoạn, sau đó rẽ phải, tiến vào đường nhỏ, chưa đi được bao xa đã dừng lại.
Người hầu tiến lên kêu cửa.
Người gác cổng biết được là quý nhân trong cung tới, không dám trì hoãn, chạy nhanh vào thông báo.
Thực mau Tiêu Lăng Phong đã mang theo hai nhi tử ra cửa ngênh đón.
Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề xuống xe ngựa.
Tiêu Lăng Phong vừa thấy người tới là Thái Tử điện hạ, bị dọa không nhẹ, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần bái kiến Thái Tử điện hạ, không biết Thái Tử hạ giá nên không có từ xa tiếp đón, mong ngài thứ tội!"
Hai nhi tử cũng quỳ xuống theo.
Tiêu Hề Hề nhìn đại môn của tướng quân phủ quen thuộc trước mặt, tâm tình có chút chuyển biến.
Lần cuối cùng bước qua đại môn này là năm trước, nàng vào hoàng cung tham gia tuyển tú, ngay sau đó liền lưu lại ở Đông Cung.
Rõ ràng nơi này là nhà mẹ đẻ của nàng, nhưng nàng đối với nơi này không có một chút cảm giác thuộc về.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng nhìn đại môn của tướng quân phủ bất động, còn tưởng rằng nàng đang sợ hãi, hắn chủ động nắm lấy tay nàng, ý bảo nàng không cần sợ, có hắn ở đây, không ai dám khi dễ nàng.
Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn tay trái bị nắm lấy, lại ngẩng đầu lên nhìn góc nghiêng của Thái Tử.
Nàng kỳ thật cũng không sợ hãi nơi này, nhưng cảm giác có người bảo hộ cũng không tồi.
Cho nên nàng không nói gì, tùy ý để Thái Tử nắm tay đi vào trong phủ.
Tiêu Lăng Phong chú ý tới tay hai người đang nắm chặt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Bởi vì Thái Tử đột nhiên đến, toàn bộ người trong phủ đều bị kinh động, Tiết thị vội vàng cho người chuẩn bị trà bánh.
Lạc Thanh Hàn không ở lâu.
Hắn đối với tướng quân phủ hết thảy đều không có hứng thú,