Đêm mùa hè, nhiệt độ hạ thấp hơn so với ban ngày, nhưng vẫn khá oi bức. Cũng may đường Minh Hoa cách sông Tân Giang không xa, thỉnh thoảng lại có làn gió mát thổi tới.
Đèn đường sáng trưng, ruồi muỗi bu quanh chao đèn. Chung Diệc Tâm đi đến đâu là bị muỗi đốt đến đấy, cả cánh tay lẫn cẳng chân đều nổi đầy nốt sưng vù, toàn muỗi vằn, đốt vừa ngứa vừa buốt.
Cô cúi đầu, nhìn những vết sưng đó, sợ bị trầy da nên không dám gãi mạnh, chỉ lấy đầu móng tay bấm vài cái cho bớt ngứa.
Trần Hiêu đi theo phía sau, một tấc không rời, nhưng vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa.
Là vì vừa rồi Chung Diệc Tâm bắt anh cách cô xa một chút.
Anh nhìn thấy cô đi hai bước lại dừng, mỗi khi đến dưới ánh đèn, là anh lại trông thấy rõ ràng vết sưng đỏ trên da cô. Lại nhìn dáng đi không thoải mái của cô, rõ ràng là mắt cá chân đã tấy đỏ rồi, vậy mà vẫn còn cứng đầu muốn phân cao thấp với anh.
Trần Hiêu hít sâu một hơi, tiếp tục đi theo sau cô. Lúc đi ngang qua một siêu thị nhỏ, anh tạt vào mua mấy thứ, sau đó chỉ vài bước đã đuổi kịp Chung Diệc Tâm.
Cô đang khom lưng kiểm tra mắt cá chân của mình. Trần Hiêu bèn dùng túi đồ khẽ đập vào cánh tay cô, mà cô chỉ liếc anh một cái chứ không đưa tay nhận lấy.
“Cầm lấy.”, giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng.
“Không cần.”, Chung Diệc Tâm khinh khỉnh liếc xéo anh một cái, cũng chẳng bận tâm đến mắt cá chân nữa, tiếp tục bướng bỉnh đi về phía trước. Trần Hiêu vừa tóm cổ tay cô lại, cô liền quay đầu trợn trừng mắt với anh.
Trong lòng Trần Hiêu cũng chẳng thoải mái gì cho cam, đêm hôm khuya khoắt, ai mà muốn ở đây nuôi muỗi chứ?
Nhưng bình thường Chung Diệc Tâm không nổi giận, một khi đã giận là sẽ không nói lý lẽ. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, đuôi mắt khẽ hếch lên, dáng vẻ như con hồ ly xấu tính, lông mi của cô vốn dày, lúc nhìn người ta như vậy trông vô cùng động lòng người, khiến người ta bất giác mềm lòng.
Yết hầu anh khẽ trượt một cái, anh đè cảm giác mất kiên nhẫn xuống, rút đôi dép lê trong túi ra ném xuống cạnh chân cô, “Đi cái này vào, đưa giày cho anh.”
Chung Diệc Tâm nhìn đôi dép lê bằng vẻ không thể tin nổi, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cô bĩu môi nói: “Anh bảo em đi đôi dép lê xấu mù này á? Đánh chết em cũng không đi.”
Nói xong, để tỏ quyết tâm “đánh chết cũng không đi”, cô còn đưa mũi chân đá đôi dép lê về phía Trần Hiêu.
Trên mặt dép có gắn hình hoạt họa dễ thương, một chiếc bị cô đá cho úp ngược lại, trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
“Hồi ở Tây Tạng, cái áo măng tô xấu như thế mà em cũng mặc còn gì?”, Trần Hiêu nhìn cô.
Chung Diệc Tâm nhớ ra, anh đang nói đến lúc ở trại căn cứ. Nhiệt độ ban đêm ở đó âm mười mấy hai mươi độ, bên ngoài trại đều là băng tuyết, đi vệ sinh hay đi gửi bưu thiếp đều phải mặc áo măng tô dày cộp mới chịu được.
Vừa nhắc đến đó cô đột nhiên lại nghĩ ra, Chung Diệc Thanh đã nhận được bưu thiếp từ lâu rồi, sao hai tấm cô gửi cho mình và Trần Hiêu, đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu?
Lúc đó, trong bưu cục nhỏ của trại căn cứ, cô đã hỏi người nhân viên rằng bao lâu thì số bưu thiếp sẽ đến nơi, đối phương trả lời rất mơ hồ, chỉ bảo mất vài tuần, có khi là vài tháng.
Nghĩ đến ám hiệu mình viết trên tấm bưu thiếp gửi Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm càng hối hận, đáng ra không nên gửi cho anh, dù sao thì anh cũng đã quên cô từ lâu rồi.
Cô ra vẻ thoải mái mà nghĩ, thôi, có khi trong lúc gửi đã bị thất lạc rồi, như vậy cũng tốt.
“Ở đấy không ai quen em, em mặc xấu một chút cũng chẳng sao cả, ở đây hở một tí là lên báo, nhờ phúc của ai đó, tuần này em lên hot search hai lần liền đấy, nói không chừng còn có phóng viên đang bám theo kia kìa.”
Càng nghĩ càng thấy bực dọc, cô chịu đựng cảm giác đau ở chân, tập tễnh đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, cô chợt nghe thấy tiếng nói ở phía sau, “Anh cõng em, có muốn không?”
Cô đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh. Bả vai anh rất rộng, tấm lưng rắn chắc, lúc cô ôm anh đã từng vuốt ve nhiều lần, nhưng chưa từng thử cảm giác khi dựa vào sẽ thế nào. Nghĩ vậy, cô cũng không làm dáng nữa, gót chân bị trầy đỏ lên rồi, mỗi một bước đi là cô lại cảm thấy mình như nàng tiên cá đang dần đau đớn hóa thân vì chàng hoàng tử.
Người đàn ông ngang ngược như Trần Hiêu, cho đến giờ vẫn chẳng có điểm gì giống chàng hoàng tử phong độ cả, mượn lưng của anh dùng tạm một chút, để anh cõng cô đi hết con phố này, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Anh nói đúng, anh rất hợp làm lính đánh thuê hoặc vệ sĩ.
Chung Diệc Tâm không đau lòng chút nào.
Cô dằn khóe miệng đang muốn nhếch lên lại, giả vờ nghiêm túc rồi cộc cằn nói: “Được thôi, đây là anh tự yêu cầu, không phải em ép buộc.”
Vẻ mặt lãnh đạm từ nãy đến giờ của Trần Hiêu rốt cuộc cũng có thể dịu lại, anh gượng gạo mỉm cười, trong mắt hiện lên đôi phần bất đắc dĩ, “Rồi rồi, là anh ép buộc em, được chưa?”
Nói xong, anh lấy lọ nước hoa đuổi muỗi từ trong túi nilon ra, xịt lên cánh tay Chung Diệc Tâm vài cái, sau đó anh ngồi xổm xuống, xịt lên cẳng chân lộ dưới gấu váy của cô, mùi tinh dầu nồng nặc khiến cô không nhịn được phải bịt mũi lại.
Thứ mùi này đã hoàn toàn át đi mùi nước hoa trên người cô, cũng may là sau khi xịt mùi dịu dần, thoang thoảng như mùi phấn rôm bôi lên người lúc còn bé, lại còn có tác dụng trị ngứa khá tốt. Chung Diệc Tâm mấp máy môi, muốn nói cảm ơn với Trần Hiêu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Người đàn ông vẫn ngồi xổm dưới đất, thấy cô không nhúc nhích, anh khẽ nhíu mày, “Lên đi chứ, chờ cái gì nữa?”
Chung Diệc Tâm mím môi, lần này cô không ương bướng nữa, ngoan ngoãn ngả người lên lưng anh.
Anh dễ dàng cõng cô lên, không tốn chút sức nào. Trong lòng cô thầm đắc ý, thế này là biết cô thon thả đến mức nào rồi đúng không?
Tấm lưng anh rất rộng, cô ngả đầu vào vai anh, mùi hương thoang thoảng trên áo vest của anh khiến cô bất giác hít hà mấy hơi.
Cô không để ý, vì động tác nhỏ này của cô mà khiến Trần Hiêu thoáng run lên. Để cho mình thoải mái hơn, cô ôm cổ anh, tay rảnh rỗi lại tóm caravat của anh vung vẩy.
“Đi đâu?”, anh hỏi.
Chung Diệc Tâm bâng quơ nói: “Đi dạo loanh quanh thôi.”
Trần Hiêu hừ một tiếng, đúng là không mất sức, khẩu khí cô mạnh hơn hẳn, dù sao không cần cô xuống đất thì thế nào cũng được.
Chung Diệc Tâm nói đi loanh quanh thì đúng là đi loanh quanh thật, cô tuyệt đối không khách sáo với anh, lúc chỉ đông, lúc chỉ tây. Đại tiểu thư cô ngả trên lưng anh, nghịch caravat của anh, lúc nói chuyện không biết là vô tình hay cố ý mà cứ ghé vào tai anh, có mấy lần cô suýt hôn lên tai anh rồi.
Rốt cuộc, vào một lần cô như có như không chạm vào tai anh, Trần Hiêu đột nhiên nghiêng đầu, môi hai người chạm vào nhau. Cô bị ham muốn chiếm hữu dâng lên trong mắt anh dọa cho hoảng hồn, sau lần đó, cô trở nên trật tự hơn rất nhiều.
Dưới sự “chỉ huy” lung tung của Chung Diệc Tâm, anh cõng cô rẽ vào một đoạn đường nhỏ.
Chỗ này gần với trường Trung học số 3, trên đường có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt, chủ yếu đều kinh doanh dựa vào đám học sinh. Người bán hàng trông có vẻ uể oải, chỉ đợi tụi học sinh kết thúc giờ tự học buổi tối, bán nốt đợt cuối cùng là có thể về nhà nghỉ ngơi.
Trường Trung học số 3, cũng là nơi Trần Hiêu từng học. Chính vì nơi này rất gần trường Tiểu học Minh Hoa, nên hôm đó anh mới đi ngang qua công viên kia.
Chung Diệc Tâm giật caravat của anh rồi dứt khoát nói: “Em đói, anh mua gì cho em ăn đi.”
Bữa nhẹ lúc tối, cô vốn chưa ăn no. Con đường này ngào ngạt mùi thức ăn, hương vị khắc sâu trong trí nhớ, có lẽ hiện giờ chẳng còn cái gì vừa rẻ vừa