Vừa vào cửa, Chung Diệc Tâm liền hối hận. Cô ra vẻ dữ dằn chỉ vào sô pha và nói với Trần Hiêu: “Đêm nay anh ngủ ở đây, không được đi lên, em ở trên, anh ở dưới.”
Nói xong, nhìn thấy trong mắt Trần Hiêu hiện lên vẻ kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó bên miệng như có như không treo một nụ cười trêu chọc, cô nhanh chóng ý thức được rằng mình lỡ mồm rồi.
“Em không có ý đó, anh đừng nghĩ linh tinh!”, Chung Diệc Tâm xấu hổ, nhưng lại càng dữ dằn hơn, “Tóm lại, cấm anh đi lên đấy.”
Trần Hiêu cười, sau đó nghiêm túc đáp: “Ờ.”
Anh lại bổ sung một câu: “Anh không nghĩ linh tinh, là em nghĩ linh tinh.”
Nói xong, anh không để ý đến biểu cảm của Chung Diệc Tâm mà lập tức đi ngang qua cô để lên tầng. Chung Diệc Tâm ngây ra mất mấy giây, đến lúc hoàn hồn thì vội vàng chạy tới tóm anh lại, “Đã bảo không cho anh lên rồi cơ mà.”
Anh cứ hiên ngang đi lên như thế, coi cô là người mù phải không?
“Anh lên lấy quần áo đi tắm, thế mà cũng không được à?”, Trần Hiêu nói xong thì đi lên tiếp, đến chỗ ngoặt cầu thang, Chung Diệc Tâm tóm lấy tay anh, anh cũng không khách sáo, đổi lại thành nắm tay cô.
Cho anh vào nhà chưa đầy ba phút mà anh đã đảo khách thành chủ, dáng vẻ đáng thương lúc ở ngoài cửa chẳng thấy đâu nữa, giờ anh lên tầng, vào phòng ngủ, sau đó thì kiểu gì cũng được voi đòi tiên.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ, Chung Diệc Tâm bước nhanh qua anh, lao vào trong trước, cô chặn anh lại, “Anh chờ ở đây, em mang quần áo ra cho anh.”
Nói xong, cô chờ anh đáp lại, vốn tưởng Trần Hiêu sẽ không phối hợp, ai ngờ lần này anh lại ngoan ngoãn đứng ở cửa, không hề có vẻ gì là muốn xông vào.
Điều này khiến cô yên tâm hơn một chút, dù sao thì dựa vào thể lực của một người đàn ông, nếu đã muốn xông vào thì cô chẳng thể cản được.
Chung Diệc Tâm đóng cửa lại, đi vào phòng cất quần áo, mở ngăn quần áo của anh ra, vớ bừa một bộ đồ ngủ màu lam đậm rồi mang ra cửa cho anh.
Trần Hiêu chỉ nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc, anh nói: “Vẫn thiếu.”
Chung Diệc Tâm liếc nhìn anh với vẻ không hiểu, “Quần áo đây rồi, còn thiếu gì nữa?”
Anh mấp máy môi, lại không nói gì nữa, chỉ nhận lấy bộ đồ ngủ trong tay Chung Diệc Tâm, nói một câu “Thôi!”, sau đó xoay người đi xuống.
Khoan đã, sao tự dưng anh lại ngoan như vậy?
Điều này làm cho cô hơi phân vân, từ lúc đồng ý cho anh vào, cô đã đoán được sau đó anh sẽ làm gì, dùng cái cớ gì để vào phòng ngủ rồi leo lên cái giường kia. Nhưng không, anh thật sự cầm quần áo đi xuống.
Giống như sau khi xem xong một bộ phim kinh dị mới phát hiện ra là nhân vật chính bị tâm thần phân liệt, cô cảm thấy may mắn, nhưng cũng không khỏi thất vọng.
Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cô nghĩ ngợi lung tung, phí công diễn xuất.
Trần Hiêu đã đi xuống, rất dứt khoát. Chung Diệc Tâm ủ rũ đóng cửa lại, máy móc đi vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Hôm nay cô hơi mệt, vì thế muốn ngâm mình trong bồn tắm.
Xả nước, chuẩn bị muối tắm xong, cô nhìn vào gương, cởi bỏ quần áo. Cô không khóa cửa phòng tắm… Cửa phòng ngủ đã đóng, cô tin vào nhân phẩm của vị kia, mặc dù hai người ngủ chung phòng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không xông vào mà không gõ cửa.
Bọt xà phòng dâng lên, cô đóng vòi, vẫn có một ít nước tràn ra khỏi bồn. Cô thò chân vào, miệng vết thương ở gót chân vừa chạm phải nước ấm đã xót kinh khủng, cô vội vàng rụt chân lại, cau mày cúi xuống kiểm tra.
Trầy da rồi.
Không tắm bồn được, cô đành cố chịu cảm giác xon xót ở chân, dùng tốc độ nhanh nhất mà tắm qua loa. Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Biết thừa ngoài Trần Hiêu ra thì không thể là người khác, cô vẫn cất tiếng hỏi, “Ai đấy?”
“Ngoài anh ra còn ai vào đây nữa?”, cách một cánh cửa, giọng anh nghe nặng nề hơn bình thường, lại càng không nghe ra cảm xúc gì.
Cô đi vào phòng cất quần áo, định tìm một bộ đồ ngủ rộng rãi, nhưng đống đồ trong tủ của cô, chiếc này còn thiếu vải hơn chiếc kia. Cô đảo ánh mắt qua tủ đối diện, vừa nãy lấy quần áo cho anh còn quên chưa đóng cửa lại, bên trong treo đầy quần áo sạch sẽ, phẳng phiu.
Ma xui quỷ khiến, Chung Diệc Tâm bước sang, lấy một chiếc áo xuống mặc vào người. Nhìn vào gương, cô cố kéo vạt áo sơ mi xuống nhưng gần như là không có tác dụng, chẳng thể che đi được cặp chân thon dài thẳng tắp.
Cô quyết định mặc kệ, dù sao trước đây lúc ngủ cùng giường với Trần Hiêu, có nhiều lần cô còn áp cả người lên người anh, giờ xấu hổ cũng quá muộn rồi.
Cô dứt khoát đi ra, hé mở cửa, “Làm sao?”
Vừa dứt lời, cô liền chú ý đến hòm thuốc trong tay Trần Hiêu, mà ánh mắt anh thì đang dừng trên chân cô, cô không khỏi co quắp ngón chân lại.
Cô biết thứ anh đang nhìn không phải là đùi cô.
“Để anh hay là tự em làm?”, anh không đi thẳng vào, mà hỏi ý kiến của cô trước. Chung Diệc Tâm nghĩ, người này thật biết lấy lùi làm tiến, anh biết thừa, anh đã chủ động mang hòm thuốc đến trước cửa, chẳng lẽ cô còn từ chối hay sao?
Chung Diệc Tâm lùi lại một bước, để cho anh đi vào.
Trần Hiêu vừa bước vào phòng ngủ đã ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng. Anh bảo Chung Diệc Tâm ngồi lên giường, còn mình thì xách một cái ghế tới, ngồi cạnh giường, sau đó vô cùng tự nhiên kéo chân Chung Diệc Tâm lên đùi mình. Anh mở hòm thuốc ra, đầu tiên là sát trùng, sau đó dán băng keo cá nhân, thao tác đâu vào đấy.
Trong cả quá trình, tay anh vẫn luôn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, như vậy là để đề phòng cô không ngồi yên trong lúc bôi thuốc. Cô rất ngoan ngoãn, mặc dù thuốc nước làm đau miệng vết thương nhưng cô vẫn chịu đựng được, cũng may là thao tác của anh thuần thục, chẳng mấy chốc đã xong.
Từ đầu đến cuối, anh không hề có bất kỳ hành động nào vượt quy củ cả. Thậm chí, anh còn không nhìn cô, cũng không nói lấy một câu.
Chung Diệc Tâm hơi mất hứng đá anh, “Sao anh không nói gì?”
Trần Hiêu để mặc cho cô đá, anh thật thà đáp: “Anh nói gì em cũng giận, thà anh không nói còn hơn, đỡ cho em lại đuổi anh ra.”
Chung Diệc Tâm mím môi, ngại ngùng cho chân vào trong chăn, cô lại hỏi anh: “Thế sao cũng không nhìn em lấy một cái?”
Trần Hiêu cười, đưa mắt nhìn dáng vẻ của cô trong chiếc áo của anh, sau đó không hề che giấu suy nghĩ của mình, cứ thế nói thẳng: “Nhìn em lại không nhịn được muốn hôn em, em cũng không cho, anh đành không nhìn thôi.”
Mặt Chung Diệc Tâm nóng lên, ngẫm nghĩ lại thấy không đúng, cô thốt lên, “Em bảo không cho lúc nào?”
Nói xong, cô lại hối hận, vẻ mặt đúng kiểu nói sai mà không thu lại được. Trần Hiêu nghe thấy thế thì cong khóe miệng cười, anh hỏi với vẻ rất hợp tình hợp lý, “Vừa nãy lúc ở trên xe, em có biết em phản kháng kịch liệt đến mức nào không?”
“Tại vì anh hung hăng quá chứ sao, không dịu dàng chút nào! Khóe môi em toét cả ra rồi, anh nhìn