Đêm nay, Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu ngủ lại nhà bà ngoại.
Trên tầng hai vẫn còn phòng ngủ của Chung Diệc Tâm, là nơi cô từng ngủ khi còn nhỏ. Giá sách trong phòng thậm chí còn giữ nguyên cả đống truyện tranh xếp san sát nhau, thời gian trôi qua, lớp bìa cũng đã sờn cả rồi.
Bà ngoại nói, giữ được thì cứ giữ, coi như làm kỉ niệm.
Cũng giống như bút tích lung tung của Chung Diệc Thanh trên tường vậy, đều giữ lại cả.
Người già hay đi ngủ sớm, còn chưa đến chín rưỡi, đèn trong phòng bà đã tắt rồi. Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu ngủ ở phòng bên cạnh, trên chiếc giường trải ga màu hồng phấn. Hai người không muốn đánh thức bà nên lúc nói chuyện đều hạ thấp giọng.
Giường không đủ rộng, chân tay Trần Hiêu lại dài, anh không nằm thoải mái được nên phải bỏ hết đống gấu bông xuống giường, lại ôm chặt lấy Chung Diệc Tâm.
Nụ hôn nồng nàn mãnh liệt kết thúc, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu của anh, nhưng bà ngoại ở ngay phòng bên cạnh, bất kể thế nào cô cũng không đồng ý được. Cũng may Trần Hiêu vẫn giữ được lý trí, anh buông lỏng Chung Diệc Tâm ra, nhìn lên trần nhà tĩnh tâm một lát mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lúc anh lại ôm lấy cô, thì cô đi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào rồi, tay chân đều không nghe lời thò hết ra ngoài chăn. Trong phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp, tay chân cô đều đã thấm lạnh.
Đợi Trần Hiêu đắp lại chăn cho cô, cô lại mơ màng tỉnh dậy. Người đàn ông gác cằm lên đỉnh đầu cô, tư thế tràn ngập sự bảo vệ.
Chung Diệc Tâm vừa mơ thấy trận bóng ban chiều, thấy cảnh Trần Hiêu vén áo lên để lộ ra cơ bụng rắn chắc, nửa mơ nửa tỉnh, không thể phân biệt được là trong mơ hay hiện thực, cô lẩm bẩm một câu, “Một trăm điểm.”
Trần Hiêu không nghe rõ, “Cái gì cơ?”
Cô lắc đầu, không để ý đến anh nữa, lại chui vào lòng anh như con thú nhỏ, tìm vị trí thoải mái xong, cô không còn cựa quậy nữa, chỉ để lại mái tóc dài rối tung xõa ra khỏi chăn.
Sáng hôm sau, Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu ăn sáng xong liền chào tạm biệt bà ngoại, sau đó Trần Hiêu lái xe đưa cô về Cửu Khê Biệt Uyển.
Chung Diệc Tâm không nói gì, thoạt nhìn có vẻ hơi không vui. Trong xe bật một khúc nhạc jazz mang âm hưởng Tây Ban Nha, Trần Hiêu lái xe, liếc nhìn cô một cái rồi mở di động, đổi thành một khúc nhạc kịch.
“Phụ nữ vốn hay thay đổi à?”, Chung Diệc Tâm kinh ngạc nhìn Trần Hiêu. Lần đó cô chỉ bâng quơ nhắc đến, vậy mà anh lại nghe thật, hơn nữa còn lưu vào di động.
Có điều, anh chọn đúng lúc này để mở, quả là đầy ý châm chọc.
Trần Hiêu nói mà mặt không chút biểu cảm, “Là vô cùng dễ thay đổi, sáng ra khỏi cửa còn cười hì hì, giờ thì lại chẳng thèm để ý đến người ta.”
Chung Diệc Tâm thoáng trầm mặc. Buổi sáng, lúc rời giường, Trần Hiêu nói với cô anh chuẩn bị phải đi công tác một tuần, tập đoàn Hành Sinh triển khai hạng mục mới ở thành phố G, anh cần phải đến đó, chiều nay anh sẽ lên đường.
Cô hiểu rõ, bản thân mình không phải dạng bám dính người khác, nhưng biết Trần Hiêu sắp đi xa, cô vẫn cảm thấy bồn chồn. Hơn nữa, cô biết rõ ràng, sự bồn chồn của cô không hoàn toàn là vì phải xa nhau, mà nhiều hơn là vì cô không thích trạng thái mà anh quá bận rộn còn cô thì chẳng có việc gì làm.
Nghỉ ngơi một thời gian dài cũng sẽ mệt mỏi, giống như việc một người nằm trên giường quá lâu, xương cốt đều cứng ngắc, đương nhiên sẽ hâm mộ người có thể thoải mái chạy nhảy.
Xe đỗ ở trước cửa Cửu Khê Biệt Uyển, Chung Diệc Tâm tháo đai an toàn, đang định xuống xe thì Trần Hiêu lại chặn cửa, cản đường cô.
Chung Diệc Tâm nhíu mày nhìn anh.
Trần Hiêu hơi có vẻ mất tự nhiên, anh nói: “Chiều nay anh phải đi rồi, em không có gì muốn nói với anh à?”
Chung Diệc Tâm suy tư, sau đó phụng phịu, rồi lại dặn dò anh với vẻ nghiêm trang: “Một ngày ba bữa nhớ ăn đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, không có việc gì thì đừng nhìn phụ nữ, bằng không về ngủ sô pha.”
Những câu này cô vừa mới nghĩ ra, không ngờ lại có thể nói một mạch rõ ràng, trôi chảy như vậy. Cô không nhịn được liền bật cười, đầu mày cuối mắt đều cong cả lên, nhưng vẫn có vẻ hờn dỗi.
“Vừa nãy còn tỏ vẻ ủ ê, giờ thì lại cười, bài hát này viết cho em phải không?”, Trần Hiêu hỏi.
Giọng của Pavarotti vang vọng trong xe, ông đang hát đến một câu dịch đại ý là: Nhưng dung nhan luôn diễm lệ – Vẻ ngoài đẹp xinh lừa dối – Cả khi nàng khóc lẫn khi nàng cười.
Bất ngờ là vô cùng hợp với hoàn cảnh lúc này.
Cô không vinh hạnh đến mức được Verdi viết riêng một bài dành cho mình. Chỉ vài câu bông đùa nhưng lại làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, ít ra thì cô không còn bồn chồn lo lắng như ban nãy nữa.
Chung Diệc Tâm lắc đầu, đăm chiêu nhìn Trần Hiêu một lát, lại cảm thấy một tuần không phải là quá lâu. Cô nghĩ thông suốt, liền xoay người lại, bĩu môi với anh rồi kiêu kỳ chỉ chỉ vào má mình.
Trần Hiêu hiểu ý, vội nhào người đến khóa chặt lấy môi cô, dịu dàng mà không mất đi sự nồng nàn. Đến khi kết thúc, Chung Diệc Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, khẽ thở dốc.
“Có muốn đi cùng anh không?”, Trần Hiêu tựa trán vào trán cô, giọng nói dịu dàng vô cùng.
Trong lúc hoảng hốt, suýt chút nữa Chung Diệc Tâm đã đồng ý, nhưng lại nhớ đến chuyện muốn đi nghe tọa đàm của thầy, cô liền lắc đầu, “Em không đi đâu, em còn phải đi gặp thầy.”
Cô nói vậy rồi, Trần Hiêu cũng không miễn cưỡng, anh nói: “Cuối tuần này có hội đấu giá của Wells ở thành phố S, nếu em muốn đi, anh sẽ cho người sắp xếp.”
“Em không muốn đi.”, Chung Diệc Tâm dứt khoát từ chối.
Hội đấu giá của Wells lần này lấy những tác phẩm nghệ thuật làm trung tâm, trong đó có các bức họa của Chu Thanh Thạch, trong phòng ngủ của cô ở nhà cũng có một bức.
Để nói thật, cô không quá hiểu cách thưởng thức những bức vẽ theo kiểu mĩ thuật tạo hình, nhất là các tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng, luôn khiến cho cô bị mơ hồ. Cô trời sinh không có khả năng thưởng thức đó, cho dù phương thức giáo dục quý tộc khiến cô biết phải bình luận thế nào, song vĩnh viễn không thể đạt tới trình độ có thể hiểu và thưởng thức nó.
Mặt khác, Chu Thanh Thạch là ông ngoại của Lương Tễ Thần, lại là bạn vong niên của bố cô, nếu cô muốn một bức họa của ông, chẳng thà đến tìm thẳng Lương Tễ Thần, cần gì phải đi đấu giá.
Trần Hiêu gật đầu, lại làm như bâng quơ mà hỏi: “Không muốn đi công tác cùng anh, cũng không đi đấu giá, thế quà thì sao, có muốn không?”
Chung Diệc Tâm vừa nghe có quà liền vội vàng gật đầu.
Cứ cho là cô chẳng thiếu thứ gì, cũng sẽ không dễ dàng bị rung động khi được người khác giới tặng quà, nhưng cô không hề che giấu bản thân mình, cô vô cùng chờ mong món quà Trần Hiêu tặng, bởi ý nghĩa của nó hoàn toàn khác biệt.
“Muốn!”
Lúc này, Trần Hiêu mới mỉm cười, anh với tay ra ghế sau lấy quà, là một hộp quà nhỏ hình tròn, thắt nơ màu xanh lam, trông tinh tế, dễ thương, nhưng không kém phần sang trọng.
Cô chỉ vào hộp quà và hỏi: “Bên trong có gì đấy?”
“Tự mở ra xem.”, Trần Hiêu thấy cô vừa tò mò vừa thích thú thì không nhịn được muốn trêu cô, anh giơ tay định giằng lấy hộp quà, “Em lề mề thật đấy, để anh mở cho…”
Lời còn chưa dứt, Chung Diệc Tâm đã che hộp quà như giữ gìn báu vật, “Em tự mở, anh đừng hòng tranh cướp với em.”
Thấy Trần Hiêu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô mới yên tâm mở hộp quà. Cô chậm rãi cởi bỏ nơ, sau đó mở hộp, nhìn thấy hai chiếc hoa tai đặt bên trong, mới đầu cô còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nhìn kĩ rồi thì lập tức reo lên một tiếng đầy tán thưởng.
“Anh tìm thấy ở đâu đấy?’, hai mắt Chung Diệc Tâm sáng ngời, cô vừa thốt lên xong thì lại phát hiện ra có điểm không đúng.
Đôi khuyên tai này là một trong những tác phẩm mà cô thích nhất của nhà thiết kế E. K. Edward. Năm mười tám tuổi, cô tổ chức buổi biểu diễn độc tấu ở Philadelphia, khi đó Edward đích thân đến thính phòng, sau khi thưởng thức xong phần trình diễn của cô thì tự tay đưa đôi hoa tai cho cô.
Trên thế giới chỉ có một đôi duy nhất, là tác phẩm độc nhất vô nhị, cảm hứng thiết kế đến từ nốt khóa Fa[1] trên khuông nhạc, nhìn thoáng qua thì khá giống số 9 trong bảng kí tự Ả Rập, lại giông giống hình dáng một cái tai xinh xắn, gắn thêm đá quý thì trông như giọt nước mưa.
Sau khi nhận được đôi hoa tai, Chung Diệc Tâm vô cùng thích thú, từ đó trở đi, buổi biểu diễn nào cô cũng đeo. Đáng tiếc, sau sự kiện ở Boston, đôi hoa tai bất ngờ bị mất ở hậu đài, tìm thế nào cũng không thấy.
Điều đó có nghĩa là, Trần Hiêu không thể nào tìm lại được.
Anh rất thích ngắm vẻ mặt vui sướng của cô, rạng ngời như đá quý, khiến người ta phải yêu thương. Anh lấy đôi hoa tai ra khỏi hộp, cẩn thận đeo giúp cô, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh liên hệ với nhà thiết kế, xin ông ấy làm lại một lần nữa.”
“Sao có thể? Đây là tác phẩm cuối cùng của ông ấy…”, nhà thiết kế có đủ cả danh tiếng lẫn vật chất như Edward, sẽ không dễ dàng khom lưng vì tiền, trừ phi…
Chung Diệc Tâm đang định hỏi anh, nhưng lại để ý đến động tác của anh. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên anh đeo trang sức cho phụ nữ, nếu không tính đến lần anh đeo nhẫn cho cô hôm lễ cưới.
Khi đó anh rất lạnh lùng, đâu có thể so sánh được với ngày hôm nay!
Chung Diệc Tâm vén một bên tóc lên, ghé sát vào anh, tiện cho anh thao tác. Cũng may anh không quá vụng về, chẳng mấy chốc đã đeo xong cho cô. Trần Hiêu vặn gương chiếu hậu xuống, để Chung Diệc Tâm có thể soi gương.
Cô nhẹ nhàng quay trái quay phải, đôi hoa tai đính ngọc trai điểm thêm cả kim cương xanh, vô cùng thu hút ánh nhìn, gương mặt cô cũng vì thế mà trông cực kỳ quyến rũ.
Chung Diệc Tâm mỉm cười, “Làm sao mà anh biết được?”
“Anh đã xem hết tất cả tư liệu trình diễn của em, đương nhiên là biết rồi.”, Trần Hiêu nhẹ nhàng vén tóc cô về chỗ cũ, giọng điệu lại có vẻ ngang ngược.
“Tất cả?”
“Bằng không thì bám riết không buông thế nào được?”, Trần Hiêu không hỏi cô có thích hay không, ánh mắt cô đã nói lên tất cả rồi.
Cái này rất đáng.
Sau sự việc chiếc nhẫn lần đó, anh đã nói sẽ tặng cô một đôi hoa tai, từ khi đó, cứ rảnh rỗi là anh lại chọn món quà thích hợp cho cô.
Có điều, cho dù là những thiết kế mà Dương Thăng đưa đến, hay là những mẫu mới nhất trong các buổi đấu giá, dưới cái nhìn của anh đều là vật tầm thường. Chiếc nhẫn lần đó khiến Chung Diệc Tâm giận dỗi, anh biết điều nên sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy loại đá quý thông thường.
Cho đến khi xem tư liệu, một lần nhìn thấy Chung Diệc Tâm nhìn vào màn hình cười rất tươi, rồi khẽ vuốt vành tai, coi đôi bông tai tinh xảo là “đôi hoa tai may mắn” của cô.
Trần Hiêu nhận ra, đó là đôi hoa tai mà lần nào biểu diễn cô cũng đeo, cho đến lúc đánh mất… Đây cũng chẳng phải bí mật gì, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, từ đó biết được câu chuyện ở hậu đài từ một người nhân viên làm việc ở thính phòng Boston.
Người nhân viên đó nói, hôm ấy cô Chung đã tìm trong phòng thay đồ rất lâu, cũng khóc rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Vì thế anh biết, đây mới thật sự là thứ cô muốn.
Chung Diệc Tâm mỉm cười, khẽ vuốt ve đôi hoa tai lành lạnh, đến khi nó dần ấm lên, cô mới dịu dàng đè tay Trần Hiêu lại, chân thành nói, “Cảm ơn anh, em thích lắm.”
“Cứ thế mà đuổi anh đi?”, để thuyết phục nhà thiết kế làm lại một lần nữa, anh phải đích thân đến nói rõ mục đích của mình, mất rất nhiều công sức, tiền bạc lại là chuyện tiếp theo. Anh cố tình tỏ vẻ bất mãn, “Mỗi một câu cảm ơn, rất là không có thành ý thì phải?”
Chung Diệc Tâm chớp chớp mắt với anh, sau đó nghiêm túc nói: “Ngài Trần, anh đúng là người tốt.”
Sắc mặt Trần Hiêu tối lại, đương nhiên anh sẽ không chỉ thỏa mãn bởi một tấm thẻ người tốt, anh tóm cằm Chung Diệc Tâm, vồn vã cúi đầu đòi hỏi. Đôi hoa tai của cô khẽ đung đưa, ánh sáng lay động lòng người.
…
Chiều hôm đó, Trần Hiêu lên máy bay tư nhân rời đi.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, Chung Diệc Tâm được tài xế đưa đến học viện âm nhạc nghe tọa đàm.
Từ sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô gặp lại thầy, tâm trạng phức tạp, vừa dè dặt lại vừa chờ mong. Dẫu biết lần này không tránh được một trận mắng, nhưng đã lâu không gặp, mới nghĩ đến dáng vẻ phồng mang trợn má của thầy thôi cũng rất đáng yêu.
Lúc vừa ra khỏi cửa nhà, bảo vệ đã đưa cho cô một tập chuyển phát nhanh, là do Lương Tễ Thần gửi đến. Chung Diệc Tâm tiện tay mang theo, trên đường đến học viện âm nhạc, cô xé vỏ bao ra, rút lấy tấm bưu thiếp ở trong.
Đúng như cô nghĩ, chỉ là một tấm bưu thiếp với bức tranh phong cảnh bình thường. Cô nhìn lướt qua rồi lật mặt sau, đập vào mắt là hai hàng chữ cứng cáp mà phóng khoáng, là chữ viết của Lương Tễ Thần.
—— Đừng nhẹ nhàng thầm lặng chìm vào một đêm sâu
—— Lương Tễ Thần
Câu thơ này cô rất quen thuộc, là của Dylan Thomas, Lương Tễ Thần viết vào tấm bưu thiếp tặng cho cô, hiểu được ý nghĩa, cô rất cảm động, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Vị sư huynh vốn keo kiệt trong việc đáp lễ, vậy mà lại chủ động quan tâm cô, mặc dù bằng phương thức rất mơ hồ, nhưng vẫn là hiếm thấy.
Cô rất muốn nhắn tin hỏi anh ta, dạo