“Nơi vui hơn” là nơi nào, ngồi trên xe, Chung Diệc Tâm đã đoán rất nhiều khả năng. Nhưng khi Trần Hiêu dẫn cô đến một nhà hàng đạt hạng Michelin, cô càng không hiểu ý anh.
Ăn một bữa cơm mà thôi, có gì vui hơn chứ?
Bất kể cô hỏi thế nào, Trần Hiêu vẫn giữ bí mật. Chung Diệc Tâm thấy anh được nước làm tới nên cô cũng dứt khoát không đoán nữa, để mặc anh dắt mình vào nhà hàng.
Dưới sự dẫn đường của bồi bàn, họ đi xuyên qua sảnh chính, đến một phòng riêng kín đáo trong góc ở tầng hai.
Một bàn ăn dành cho bốn người, đã có một đôi nam nữ ngồi ở trong rồi. Thấy Trần Hiêu dắt cô đi vào, hai người kia lập tức nở nụ cười hòa nhã, chào hỏi mấy câu xong, Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm ngồi xuống chỗ đối diện họ.
“Đây là anh Diêu và chị Diêu, anh Diêu là cổ đông của tập đoàn mình.”, Trần Hiêu giới thiệu với Chung Diệc Tâm xong thì dừng lại một lát, sau đó mới nói với anh chị Diêu, “Đây là vợ tôi, Chung Diệc Tâm.”
Chung Diệc Tâm không hiểu ý anh, trên mặt vẫn hiện nụ cười lịch sự khuôn mẫu, lại lẳng lặng đánh giá hai người ở phía đối diện.
Diêu Khải Khang, thật ra trông khá quen, cô đã từng nhìn thấy anh ta trên tạp chí, cũng từng nghe nói về quá trình làm giàu của anh ta. Hồi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình anh ta sa sút, tài sản đều rơi vào tay kẻ khác, anh ta khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tranh đấu bao năm mới có được vị trí ngày hôm nay.
Bố cô từng đánh giá anh Diêu có tâm tính tựa hổ sói, Chung Diệc Tâm cũng chịu ảnh hưởng bởi sự đánh giá này nên trước đây vẫn cho rằng con người anh ta không dễ tiếp xúc. Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt cùng dùng bữa, xem sự thú vị hài hước của anh Diêu, và thái độ thân thiết của anh ta với hai người họ, cô mới phát hiện ra là thành kiến của mình quá nặng.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng là vì có vợ anh ta ngồi bên cạnh.
Chị Diêu khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo thanh tú, khí chất dịu dàng, không giống như các mệnh phụ phu nhân khác. Chị không tham gia vào các hoạt động công khai, tiệc rượu xã giao chị cũng rất ít khi tham dự. Khoảng thời gian trước Chung Diệc Tâm đến quỹ từ thiện hỗ trợ mấy hôm, thì ra chị Diêu cũng là một trong số thành viên của hội, chỉ có điều là ít xuất hiện, cũng không tuyên bố với bên ngoài.
Điều này thật ra rất hiếm thấy.
Trước đây, trong lúc vô tình, cô từng nghe thấy mấy bà phu nhân giỏi buôn chuyện nói, chị Diêu lớn lên trong cô nhi viện, xuất thân nghèo khổ, cậy tài khinh người, hiện giờ thích làm từ thiện chẳng qua là mua danh mà thôi.
Chung Diệc Tâm lấy làm tò mò, không biết nhân vật luôn đứng ngoài các cuộc xã giao của giới thượng lưu là người như thế nào, hôm nay gặp mặt, mới thấy cách đánh giá của đám phu nhân kia quả là bất công.
Cứ cho là như thế, cô vẫn không hiểu, Trần Hiêu đưa cô đến dùng bữa với hai vợ chồng này là có dụng ý gì.
Dùng xong món khai vị và món phụ, đĩa trên bàn được phục vụ dọn đi, không lâu sau thì món chính được bưng lên, giữa lúc chuyện trò vui vẻ, chủ đề chính của ngày hôm nay mới dần đến.
Anh Diêu dịu dàng nắm lấy tay vợ rồi nói với Chung Diệc Tâm, “Lúc chiều tôi có đánh golf với Trần tổng, nghe nói cô Chung cũng sang đây, thế nên tôi sắp xếp bữa ăn này, hi vọng không quấy rầy thời gian riêng tư của hai người.”
Chung Diệc Tâm mỉm cười, “Sao có thể chứ, anh Diêu khách sáo rồi.”
Anh ta gọi cô là “cô Chung”, không thể phủ nhận, trong lòng cô có phần sung sướng.
“Không dám giấu cô, vợ tôi là fan trung thành của cô đấy, cô ấy rất thích xem cô diễn tấu, hi vọng có thể được trực tiếp gặp mặt cô.”, anh Diêu luôn nắm tay vợ, như để cổ vũ cho chị ấy.
Chị Diêu không nói nhiều lắm, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi ăn và lắng nghe, lúc này được chồng cổ vũ, chị ấy mới dám nở một nụ cười ngại ngùng với Chung Diệc Tâm, “Cô Chung, hai buổi trình diễn ở Amsterdam và Carnegie Hall, tôi đều đã xem… nhạc của Tchaikovsky, thật sự rất lãng mạn.”
“Sau khi buổi biểu diễn ở Carnegie Hall kết thúc, tôi đã cầu hôn cô ấy, cô ấy đồng ý ngay.”, anh Diêu tiếp lời vợ, hai người nhìn nhau cười, vẻ mặt hạnh phúc khi nhớ lại kỉ niệm cũ.
Hồi ức lại ùa về như bão táp. Buổi biểu diễn ở Carnegie Hall khá thành công, ngay cả những nhà phê bình trước giờ luôn khó tính cũng dành tặng lời khen ngợi. Đêm huy hoàng ấy, không thể nào quay trở về nữa. Đó không chỉ là bước ngoặt trong cuộc sống của anh Diêu, mà đồng thời cũng là thời khắc sáng chói mà Chung Diệc Tâm vẫn luôn lấy làm tự hào.
Thì ra là như vậy, Trần Hiêu đưa cô đến ăn bữa này, hóa ra dụng ý là như vậy.
Trần Hiêu chưa bao giờ là người giỏi lời ngon tiếng ngọt, nhưng bữa cơm này còn hơn ngàn vạn lời an ủi. Anh là người đàn ông đầy mâu thuẫn nhưng vô cùng đáng tin cậy, luôn làm theo ý mình, nhưng lại luôn suy nghĩ cho cô.
Chung Diệc Tâm không khỏi ở huých khẽ vào chân Trần Hiêu ở dưới gầm bàn, vẻ mặt vẫn tự nhiên khi trò chuyện với chị Diêu, nhưng tay lại đặt lên đùi anh, lấy ngón tay làm bút, viết lộn xộn hai chữ.
Cám ơn.
Cám ơn anh đã cho cô biết, cô không hề bị lãng quên.
Trần Hiêu mặt không đổi sắc hàn huyên với anh Diêu, một bàn tay khác như vô tình buông xuống, đè chặt tay cô lại, không cho cô tiếp tục quấy rối nữa.
Mười ngón đan nhau, dịu dàng, da diết, một lát sau, hai người mới buông tay nhau ra, làm như không có chuyện gì mà tiếp tục dùng bữa.
Lúc đầu chị Diêu còn có chút câu nệ, sau được anh Diêu dẫn dắt nên nói nhiều hơn vài câu, dần dần thoải mái hơn, chủ đề trò chuyện ngày càng nhiều. Chung Diệc Tâm trò chuyện với chị rất vui vẻ, hai người còn trao đổi cách thức liên lạc, hẹn sau này sẽ gặp lại.
Bữa tối hôm nay trôi qua trong bầu không khí vô cùng thoải mái, Chung Diệc Tâm và chị Diêu tận hưởng niềm vui của riêng mình, còn hai người bên cạnh thì nói về đề tài quen thuộc của họ. Dường như cùng một không gian nhưng tách ra thành hai thế giới, bên nào cũng như cá gặp nước.
Sau khi kết thúc, bốn người lần lượt ra khỏi nhà hàng, rồi chào tạm biệt ở cửa. Trần Hiêu và Chung Diệc Tâm đứng nhìn theo xe của hai vợ chồng họ, đợi tài xế đánh xe đến lề đường, Trần Hiêu liền mở cửa cho Chung Diệc Tâm vào trước.
Ngồi vào trong xe, Trần Hiêu hỏi cô: “Vui không? Đưa em đi gặp fan đấy.”
Lúc này Chung Diệc Tâm mới sung sướng cười toe toét, cô lớn tiếng trả lời, “Vui! Nhưng sao anh biết chị Diêu thích em?”
“Đánh golf với Diêu Khải Khang mấy lần, anh ta biết em là vợ anh nên thỉnh thoảng lại nói muốn hẹn em đi ăn cùng.”
Chung Diệc Tâm nhìn anh rồi đoán: “Nhưng mà anh từ chối, đúng không?”
“Đương nhiên.”, Trần Hiêu đặt tay lên đầu gối, đưa mắt ngạo nghễ nhìn cô, “Ngộ nhỡ họ chọc em mất hứng, em lại về nhà giận dỗi với anh, không dưng anh lại chịu tội oan à?”
Cô phì cười, “Sao lại thế được, vợ chồng anh chị Diêu đều dễ mến mà.”
Nói cách khác là, chỉ số cảm xúc cao.
Anh Diêu tung hoành trên thương trường, đương nhiên không cần nhiều lời, còn chị Diêu nhìn qua thì tưởng là lãnh đạm trầm mặc, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy là một người tuyệt vời hiếm thấy. Chị ấy không nói một chữ nào đến đề tài khiến người ta mất hứng, rất biết quan sát sắc mặt, tỉ mỉ chu đáo, không vượt quá giới hạn, cũng không xiểm nịnh, cực kỳ đúng mực, nói chuyện với chị ấy vô cùng vui vẻ, không hề tẻ nhạt chút nào.
Cô vốn định nói, đáng lẽ nên sắp xếp cho hai người gặp nhau sớm hơn, nhưng ngẫm lại, thật ra nếu không phải do hôm nay bị thầy dạy cho một bài, thì chắc cô cũng sẽ không thích bữa ăn này như vậy.
Sự sắp xếp của anh, là một sự sắp xếp thích hợp nhất.
“Em vui vẻ, thế còn anh thì sao?”, Trần Hiêu bỗng lạnh mặt kéo cô vào lòng, bực tức tóm tay cô, “Vừa nãy nghịch cái gì trên đùi anh hả?”
Anh là đàn ông, làm sao mà chịu được cái kiểu khiêu khích to gan đó của cô, càng nhìn vẻ mặt hồn nhiên vô tội của cô, trong lòng anh càng thấy hậm hực, đúng là thèm đòn mà.
Chung Diệc Tâm chớp mắt, cắn môi nói, “Em nói cảm ơn với anh chứ sao.”
Cô giơ ngón tay ra, viết lại một lần nữa lên bả vai Trần Hiêu, vừa viết vừa nói, “Anh xem này, cảm ơn, chỉ có hai chữ này thôi, em không nghịch, là tại anh mù chữ thì có.”
Trần Hiêu hết cách với cô, chỉ có thể tóm lấy bàn tay không ngoan của cô. Sao có thể để cô tùy ý làm loạn chứ, anh ôm ghì cô vào lòng, dùng lực rất mạnh như muốn xóa đi hết khoảng không dư thừa giữa hai người, phải khảm cô vào mình thì mới dễ chịu hơn đôi chút.
“Phải, anh mù chữ, em thì giỏi rồi.”, Trần Hiêu lẩm bẩm, “Em từ bé đã giỏi rồi, cưỡi trên đầu anh tác oai tác quái.”
Mặt cô áp vào tai anh, ngay cả hơi thở cũng nóng ran. Cô đang định nói gì đó thì Trần Hiêu lại tìm tới môi cô. Cô cảm giác