Quy Tắc Ngầm

Sự cố


trước sau

Ngồi trên xe, nhớ đến chuyện tối qua khiến Tiêu Mạc Ngôn hơi lúng túng, cầm chặt tay lái, lại không biết nên nói gì. Hạ Linh Doanh tái nhợt nghiêm mặt, cúi đầu không nói một lời, không gian trầm mặc bao lấy hai người.


Một lúc lâu sau, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, buông tay nắm vô lăng, nắm lấy vai Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng di chuyển nàng đối diện mình:


"Còn khó chịu sao?"


Hạ Linh Doanh ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn cô, lắc đầu. Một giây sau, đôi môi mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh dán lên trán nàng, Hạ Linh Doanh ngạc nhiên, trợn to hai mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảm giác mát lạnh tan đi, Tiêu Mạc Ngôn đã trở về vị trí cũ, nhìn đôi mắt hoảng sợ của Hạ Linh Doanh khẽ cười:


"Không nóng, thực sự tốt hơn hôm qua nhiều."


Nổ máy xe, mở nhạc nho nhỏ, Tiêu Mạc Ngôn không nói thêm nữa, cô thấy được vẻ ủ rũ trên mặt Hạ Linh Doanh, có phần đau lòng. Lại không biết biểu đạt như thế nào, cũng chỉ im lặng để nàng nghỉ ngơi.


Quả nhiên, kèm theo âm nhạc êm ái, Hạ Linh Doanh từ từ thả lỏng, ngủ thật say. Trong mông lung có người ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói gì đó, mùi hương quen thuộc bay vào mũi, nàng theo thói quen ở trong lòng người đó cọ cọ, trên trán có cảm giác nhột nhột truyền đến, Hạ Linh Doanh chẹp một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ. Tỉnh lại lần nữa thì nàng đang mặc quần áo ngủ nằm trên chiếc giường rộng của Tiêu Mạc Ngôn.


Hạ Linh Doanh chậm rãi mở mắt ra, đại não vẫn còn u mê chưa tỉnh hẳn. Một lát sau, mặt nàng hơi đỏ, nắm quần áo ngủ trên người, lúng túng ở trên giường, nhìn Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh.


Tiêu Mạc Ngôn mặc bộ đồ ngủ sexy ngồi bên cạnh, ánh sáng nhàn nhạt, cổ áo mở ra hai nút làm lộ ra đường cong duyên dáng cùng với xương quai xanh quyến rũ, trên sống mũi cao thẳng có một cặp kính gọng đen, tóc hơi có phần tán loạn, lười biếng dựa vào đầu giường, đang xem giấy tờ trong tay. Cảm thấy Hạ Linh Doanh thức dậy, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, đem tài liệu để một bên, xoay người ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào ngực nàng, tham lam hít sâu một hơi mùi hương của nàng, híp mắt cười nói:


"Em đã tỉnh?"


Hơi thở nóng bỏng ở nơi nhạy cảm, thân thể Hạ Linh Doanh hơi run rẩy, nàng khẩn trương nuốt nước bọt, hơi sợ hãi nhìn người trong lòng mình. Ai ngờ, thân thể kia trượt xuống đùi nàng, dùng sức ôm chặt, thân thể Hạ Linh Doanh cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn đang nhắm chặt hai mắt, khoé miệng hơi nâng lên, bộ dáng rất hưởng thụ.


"Mệt quá... đừng cử động, để cho tôi nghỉ ngơi một lát..."


Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn giả vờ ngủ, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm nàng ra, đem gối kê dưới đầu cô, cúi người đắp chăn cho cô. Tiêu Mạc Ngôn vẫn nhắm mắt hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ giấc ngủ, còn xấu xa thổi hơi nóng vào cổ nàng, Hạ Linh Doanh đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, vội vàng đắp kín chăn, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn cô.


Qua một lúc lâu, tiếng hít thở đều đều truyền đến, Hạ Linh Doanh lúc này mới thử xoay người thăm dò, chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn đang ôm chăn ngủ ngon lành. Ngực nửa kín nửa che, đôi mắt vì mệt mỏi mà có quầng thâm mờ mờ, đôi môi mọng khẽ mím, như quả vải vừa mới hái khiến người ta có cảm giác muốn nếm thử, Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm, không tự chủ chậm rãi đưa tay muốn vuốt mặt cô, nhưng vừa chạm vào gương mặt kia, giống như chạm phải lửa vội rút tay về.


Ánh đèn vàng nhàn nhạt, Hạ Linh Doanh hô hấp không bình thường, nàng thở hổn hển.


Hạ Linh Doanh, ngươi đang làm gì?! Chẳng lẽ, ngươi cũng động tâm? Ngươi đã quên mục đích tiếp cận cô ta sao? Giữa các ngươi căn bản không thể có tình yêu...


Nghĩ tới đây, trong mắt Hạ Linh Doanh hiện lên vẻ ảm đạm, cắn cắn môi dưới, đẩy chăn mền trên người ra, ngồi dậy nhìn Tiêu Mạc Ngôn một cái rồi rón rén xuống giường. Căn cứ vào mấy ngày nay theo dõi, Hạ Linh Doanh thấy Tiêu Mạc Ngôn cũng giống như mọi người, thường đem tài liệu quan trọng để trong ngăn kéo gỗ sam màu đỏ. Nàng nhẹ nhàng đi tới, kéo ngăn tủ, quả nhiên là nhìn thấy con dấu đang nẳm trong ngăn kéo, giấy tờ màu trắng càng làm nó thêm nổi bật như màu của máu, chỉ cần có được nó thì có thể gặp lại cha nàng mấy năm nay lưu lạc, nhưng ở giây phút này Hạ Linh Doanh lại do dự.


Nàng rõ ràng điều này có kết quả ra sao, nàng trộm lấy con dấu chính là đã phản bội. Lợi dụng sự tin tưởng của người khác mà phản bội, đối với người kiêu ngạo như nàng mà nói thật không dễ tha thứ, Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng tình thâm như biển, vào ngày mai cũng sẽ không cho nàng một chút xíu cảm tình và thể diện, nhưng... nếu nàng không lấy thì cha nàng không có cách nào trở về, làm sao đành lòng nhìn ông ấy chịu khổ cực... ngay lúc Hạ Linh Doanh đang phân vân, điện thoại di động chợt hắt lên ánh sáng, Hạ Linh Doanh cả kinh, nhanh chóng quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy cô vẫn nhắm hai mắt ngủ, lúc này mới dám mở điện thoại, vừa nhìn đã thấy tin nhắn của Lam Thần.


'Công việc có chút sự cố, tôi đang ở trước cửa nhà cô, mau ra đi.'


Cánh tay vẫn dừng ở không trung, nàng giơ tay lấy con dấu màu đỏ, tâm tư Hạ Linh Doanh rối loạn, thời điểm này không cho phép nàng thương tâm. Nàng quay đầu, buồn bã nhìn Tiêu Mạc Ngôn một chút rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.


Rón rén đi qua phòng khách, không một bóng người, nghĩ rằng bà Từ cũng đã nghỉ ngơi, Hạ Linh Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở cửa đang khoá. Ngoài cửa, Lam Thần đang tựa người vào tường, khi thấy Hạ Linh Doanh đi ra, từ trong áo đã chuẩn bị sẵn tài liệu, ngẩng đầu nhìn nàng.


"Con dấu?"


Hạ Linh Doanh nhìn cô, cắn chặt môi dưới, gắt gao nắm chặt con dấu trong tay.


Lam Thần nhíu mày, sắc mặt có phần nôn nóng.


"Cô còn lưỡng lự cái gì? Chẳng qua là năm mươi triệu mà thôi, đối với Tiêu Mạc Ngôn chỉ như một hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với cha nuôi, đây chính là tiền vốn để xoay sở, Hạ Hạ, lẽ nào cô còn chưa tin tôi?"


Hạ Linh Doanh lắc đầu, nhìn thấy khối ngọc trắng trên cổ Lam Thần, nàng không hề hoài nghi thân phận của Lam Thần, miếng ngọc kia là bảo vật mấy đời truyền lại của Hạ gia. Cha nàng sẽ không đem một vật quan trọng như vậy giao cho người ngoài, nhưng... Tiêu Mạc Ngôn... nàng không thể...


Lam Thần nhìn bốn phía, tuy đều là một mảnh tối đen, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an, không nói thêm nữa, tiến lên hai bước, nắm chặt cánh tay Hạ Linh Doanh, không để ý đến sự phản kháng của nàng, từ trong tay nàng đoạt lấy con dấu, nhanh chóng đóng lên mớ tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Khi con dấu đỏ thắm hạ xuống, trong lòng Hạ Linh Doanh nhói đau, mắt nhắm thật chặt.


Lam Thần nhìn tài liệu, vuốt mồ hôi trên

trán, xoay người rời khỏi, nhưng lúc này, một mảnh đen như mực có những bóng mờ nhảy ra. Một lát sau, bảy tám người mặc đồ đen từ trong bóng tối đi ra, sắc mặt nghiêm trọng, đến gần hai người. Lam Thần cứng đờ, trợn to hai mắt.


Cùng lúc đó, cửa chính Tiêu gia lại bị mở ra, Tiêu Mạc Ngôn tóc dài xoã xuống vai, vẫn mặc đồ ngủ chậm rãi đi ra, nhưng cô không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn Hạ Linh Doanh. Bà Từ bên cạnh cũng khẩn trương, luống cuống nhìn ánh mắt lạnh băng của Tiêu Mạc Ngôn, lại xoay người nhìn Hạ Linh Doanh đang cắn môi dưới, lòng chợt co rút lại.


Làm sao? Tại sao có thể như vậy?


Không khí nhất thời như đông lại, dưới ánh trăng, sắc mặt của Lam Thần dần dần tái đi, tay nắm tài liệu cũng run lên. Hạ Linh Doanh bên cạnh cô chỉ yên lặng cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn hừ nhẹ một tiếng, đang lúc mọi người chăm chú nhìn, tiến lên mấy bước, lấn người đem Hạ Linh Doanh ép vào góc tường, đùi phải chèn giữa hai chân nàng, cố sức nắm lấy cằm nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu lên đối diện cô.


Lúc này đây, trong mắt Tiêu Mạc Ngôn không còn vẻ dịu dàng của ngày trước, chỉ có phẫn nộ, mà lực trên tay khiến Hạ Linh Doanh khó chịu, hàm dưới đau đớn, Hạ Linh Doanh nhíu chặt mày, cắn chặt răng, thậm chí không chịu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Dần dần, da thịt trắng nõn hằn lên một vết màu xám nhạt, Hạ Linh Doanh bắt đầu thở gấp, thân thể như nhũn ra, ánh mắt mơ màng, bà Từ kinh hãi, tiến lên muốn kéo Tiêu Mạc Ngôn lại bị một tên bảo vệ ngăn cản.


"Cô buông cô ấy ra, tất cả đều là kế của tôi!"


Lam Thần bên cạnh cắn răng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thật sự nếu không làm gì thì Hạ Linh Doanh sẽ bị Tiêu Mạc Ngôn bóp chết, nhưng giọng của cô lại vì sợ mà run lên, Lam Thần chưa từng thấy Tiêu Mạc Ngôn như vậy, lạnh lẽo, hung ác, tàn nhẫn, trong mắt không hề có chút độ ấm như một khối băng lạnh buốt.


Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi buông tay ra, nhưng cô không nhìn Lam Thần, lui về phía sau hai bước, nghiến răng nhìn Hạ Linh Doanh:


"Hạ Linh Doanh, cô dám gạt tôi!"


Hạ Linh Doanh cúi đầu, tay phải che cổ, ho khan không ngừng, không giải thích gì hết.


Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay cười nhạt, xoay người nhìn bà Từ:


"Bà Từ, bà vào nhà đi."


"Tiểu thư..."


"Tôi bảo bà vào nhà!"


Bà Từ thở dài, không dám không nghe lời Tiêu Mạc Ngôn, liếc nhìn Hạ Linh Doanh, yên lặng vào trong biệt thự.


Nhìn Bà Từ rời đi, Tiêu Mạc Ngôn lúc này mới xoay người lại, nhìn chằm chằm Lam Thần, cười lạnh:


"Issac, cô quả nhiên là tay sai trung thành của Hạ Nhiên."


Lam Thần nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt bắn ra mấy tia tức giận. Không sai, Tiêu gia đúng là đối đãi với cô không tệ, nhưng trong lúc cô nghèo túng, bất lực nhất thì Hạ Nhiên đã thu nhận cô, chính tay cất nhắc cô. Huống hồ, Tiêu Niên đã dùng thủ đoạn để đoạt lấy Thiên Hoàng, cô hiểu rất rõ, nếu cô còn vì Thiên Hoàng mà bán mạng thì cô thực sự không bằng cầm thú.


Hạ Linh Doanh nghe lời nói của Tiêu Mạc Ngôn xong cũng ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm cô. Tiêu Mạc Ngôn quay sang nhìn Hạ Linh Doanh, chăm chú hồi lâu rồi thở dài:


"Hạ Linh Doanh, cô là người Tiêu Mạc Ngôn tôi yêu, bất kể là vì ai, nếu cô muốn, chỉ cần nói. Đừng nói là năm mươi triệu, cho dù là năm trăm triệu tôi cũng sẽ cho cô. Nhưng..."


"Nhưng cô lại lựa chọn lừa dối tôi."


Giọng nói mang theo sự cô đơn bay vào trong tai, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn cô, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Lòng Hạ Linh Doanh lại từ từ trầm xuống, Tiêu Mạc Ngôn nói yêu nàng, trước mặt nhiều người như vậy nói yêu nàng, là vì để cho nàng càng thêm ân hận sao? Trong mắt Hạ Linh Doanh hiện lên một tia khổ sở, hơi nghiêng đầu tránh ánh nhìn của Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, sau đó quay lại với vệ sĩ cao to bên cạnh gật đầu một cái, tên vệ sĩ chậm rãi đi lên, đến gần Lam Thần. Lam Thần nhìn hắn, trong nháy mắt mặt tái xanh, chân như nhũn ra, thân thể lui về sau mấy bước.


Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay, nhìn Lam Thần, trong mắt không có cảm tình gì.


"Issac, con dấu là cô đóng, cái khác tôi không muốn, tôi chỉ muốn đôi tay cô."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện