Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Mạc Ngôn, hai bảo vệ bên cạnh cô liếc mắt nhìn nhau một cái, tiến lên trước vài bước, đến gần bên Lam Thần. Lam Thần hoảng sợ nhìn hai người, né qua rồi co chân đá ra, cố gắng giãy giụa, lại bị một người chộp lấy cổ chân, tên còn lại bắt lấy tay trái của Lam Thần, đè cô xuống đất.
"Không..."
Hạ Linh Doanh hô lên, lại bị bảo vệ ngăn lại, nàng quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt tràn đầy sự van nài.
"Tiêu..."
"Không thể nào!"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng từ chối, cứng rắn quay đầu đi không nhìn Hạ Linh Doanh.
Ở trong thế giới của Tiêu Mạc Ngôn, tuyệt đối không cho phép lừa gạt, huống chi là một người cô dốc hết tâm tư. Vì Hạ Linh Doanh, cô dẹp xuống các hội nghị quan trọng, chỉ để có chút thời gian đi theo nàng. Vì Hạ Linh Doanh, cô trước nay luôn ngạo nghễ lại đi rình mò ở phim trường, âm thầm nhắc nhở, chỉ sợ Hạ Linh Doanh chịu uỷ khuất. Tiêu Mạc Ngôn toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, quan tâm nàng, chỉ hy vọng nàng có thể chân chính tiếp nhận cô, nhưng Hạ Linh doanh lại phản bội cô như thế sao?
Ở trong phòng cô không đề phòng, trộm đi con dấu quan trọng của công ty, việc này có thể phá huỷ hết mọi thứ của cô. Lúc Phương Nhược Lâm nói cho cô biết Hạ Linh Doanh sẽ phản bội cô, trong lòng cô trở nên run rẩy nhưng vẫn lắc đầu không thừa nhận, sau cùng ở giữa tiếng cười nhạo của Phương Nhược Lâm mà vội vàng trốn tránh, trong lòng vẫn không tin như cũ. Nhưng đêm nay, cái cô nhìn thấy là gì? Phản bội, hoàn toàn phản bội, trong lòng Hạ Linh Doanh không có cô... Hạ Linh Doanh, đã như vậy tôi muốn cho cô tận mắt chứng kiến rằng phản bội tôi sẽ có kết quả như thế nào!
Đúng lúc này, vài tia sáng chói mắt rọi đến, tất cả bị đèn chiếu sáng đến mức không mở mắt ra được, Tiêu Mạc Ngôn đưa tay lên che mắt, quay đầu nhìn lại. Trong tiếng động cơ, có khoảng hơn mười chiếc xe màu đen đang bao vây bốn bề của biệt thự. Mấy bảo vệ bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn thấy vậy, vội vàng che chắn cho cô, nhưng cô theo bản năng kéo Hạ Linh Doanh ra sau lưng mình.
Trải qua một đêm đấu tranh trong lòng, sợ hãi, hoảng hốt khiến Hạ Linh Doanh vì một động tác nhỏ của Tiêu Mạc Ngôn mà rơi nước mắt.
Là nàng, là nàng có lỗi với Tiêu Mạc Ngôn... không xứng với tình cảm chân thành của cô... Không phải là không yêu Tiêu Mạc Ngôn mà là không thể yêu... Nàng không thể chấp nhận, càng không thể thừa nhận... nàng họ Hạ, mạng của nàng đều do cha nàng ban cho...Nàng làm sao có thể vì tư tình nữ nhi mà không lo cho cha nàng đang bôn ba xứ lạ... Tiêu Mạc Ngôn...
Trong đêm tối, tiếng mở cửa xe vang lên, theo tia sáng, trên xe đi xuống hơn hai mươi người áo đen, mỗi người đều nghiêm trang, được huấn luyện nghiêm chỉnh, đang cùng nhau tiến lên vây quanh họ, cũng không làm gì tiếp. Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn về phía trước, trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống.
Cuối cùng cánh cửa chiếc xe màu bạc mở ra, Tiêu Niên mặc bộ vest đen hút xì gà từ trong xe bước ra, những người bên cạnh đều cung kính nhường đường. Tiêu Niên đi thẳng đến chỗ Tiêu Mạc Ngôn, bảo vệ bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Niên, sợ hãi cúi đầu:
"Lão gia!"
Tiêu Niên hút xì gà, phất tay:
"A Sâm, thả Lam Thần ra, cậu mang theo những người khác đi đi."
A Sâm có phần do dự nhìn Tiêu Niên:
"Lão gia, tôi..."
Tiêu Niên ngẩng đầu, khói phun ra khỏi miệng, thờ ơ nói:
"Thế nào A Sâm? Cậu muốn ở lại?"
Tiêu Niên vừa dứt lời thì bên cạnh có bốn người bao vây lấy A Sâm, hai người bảo vệ bắt Lam Thần thấy vậy vội xông lên, giương súng, không khí trong nháy mắt trở nên khẩn trương. Tiêu Niên vẫn lạnh nhạt hút thuốc, lẳng lặng nhìn mấy người họ. Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay, lạnh lùng nói:
"A Sâm, anh cùng họ lui xuống đi."
A Sâm vừa muốn nói gì đó, Tiêu Mạc Ngôn liền dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, hắn cả kinh, vội vàng cúi người lui xuống.
Đang lúc khói mù lượn lờ, Tiêu Niên híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn càng ngày càng giống hắn, bất luận là tính cách hay xử lí chuyện đều dùng thủ đoạn giống hắn, quả quyết, hung ác, tàn nhẫn, so với hắn chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng mà còn trẻ như vậy đã ngông cuồng, nếu tiếp tục vậy nữa tương lai sau này nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn. Hôm nay nếu không phải bà Từ báo cho hắn, e rằng đôi tay của Lam Thần khó mà giữ được. Nghĩ đến đây, Tiêu Niên ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt giận dữ của Lam Thần:
"Issac, cô đi đi."
Lam Thần nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Linh Doanh, hít sâu một hơi, cúi đầu nhặt tài liệu trên đất, quay người lại chạy mất.
Cô phải sống mà rời khỏi nơi này, cô phải đem cha nuôi về nước, cô phải giữ lại tính mạng để xem cuối cùng cha con họ Tiêu ra sao.
Mãi đến khi bóng lưng Lam Thần khuất hẳn, Tiêu Niên mới bóp dẹt điếu thuốc trong tay, quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngộn hạ giọng nói:
"Mạc Mạc, con làm hơi quá rồi."
Tiêu Mạc Ngôn khinh nhẹ cười:
"Tiêu tổng quá khen, so với ngài thì có đáng là chi."
Tiêu Niên nghe xong thở dài, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã:
"Con nhất định phải nói như vậy với ta sao?"
Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay, dáng vẻ xa cách ngàn dặm, nhìn Tiêu Niên lạnh lùng cười:
"Không dám nhận, không biết Tiêu tổng ngày hôm nay đại giá quang lâm vì chuyện gì?"
"Mạc Mạc, ngày kia là sinh nhật của con, ta..."
Tiêu Niên nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt có chút mong đợi. Hắn già rồi, không muốn cùng con gái đấu đá nhau nữa, dù sao máu mủ tình thâm mà, thân tình thì dù là ai cũng không thể kháng cự, Tiêu thị hắn gầy dựng lớn như vậy vẫn chờ Tiêu Mạc Ngôn kế thừa. Nếu như hai người có thể cùng hoà thuận, có thể dựa vào Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh để hoà giải ân oán giữa hắn và Khâu Mục Doanh...
"Cũng là ngày giỗ của mẹ tôi, đúng không?"
Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Niên, cắt đứt mơ mộng viễn vông của hắn, trong mắt tràn đầy thù hận. Cô vĩnh viễn không quên được, tại nơi đó, vốn là cuộc sống của một gia đình hạnh phúc, nhưng mẹ cô lại ngấm ngầm chịu đựng uất hận. Thậm chí ngay đến phút cuối cùng,
Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn không nhìn Tiêu Niên nữa, sắc mặt lạnh như băng khiến người khác rùng mình, cô đưa tay kéo Hạ Linh Doanh phía sau đi vào biệt thự.
Tiêu Niên, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông!
================
Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn ôm eo, kéo vào trong phòng ngủ. Tiêu Mạc Ngôn đặt tay sau lưng đóng cửa phòng lại, bước nhanh đến bên giường. Mạnh tay đẩy Hạ Linh Doanh lên giường, nghiến răng tức giận nhìn nàng:
"Hạ Linh Doanh, tôi tin tưởng cô, cô lại phụ lòng tôi!"
"Không phải như thế... tôi không phải là... a..."
Không đợi nàng nói xong, Tiêu Mạc Ngông thô bạo đè lên nửa thân dưới của nàng, hôn điên cuồng lên cổ nàng, lưu lại dấu vết. Hạ Linh Doanh cau mày nhắm mắt thật chặt, cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy, hai tay nắm chặt hai bên ga trải giường, chịu đựng lửa giận của Tiêu Mạc Ngôn, im lặng đón lấy sự trừng phạt.
Hai tay bị kéo lên đầu, y phục trên người bị thô bạo cởi ra, y phục kia là Tiêu Mạc Ngôn chọn lựa cho nàng, bây giờ đây cô lại xé đi từng mảnh. Hạ Linh Doanh khẽ nức nở, ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn:
"Đừng... đừng như vậy... Tôi không muốn..."
Tiêu Mạc Ngôn đã hoàn toàn mất hết lý trí, mấy ngày nay cô làm mọi thứ cũng là vì Hạ Linh Doanh, thậm chí vì nàng mà bỏ qua ý niệm báo thù, dùng toàn bộ tâm trí yêu nàng, nhưng nàng lại đối xử với cô thế nào? Lừa dối, lừa dối, tất cả đều là lừa dối. Cô chịu đủ rồi, Hạ Linh Doanh, cô đã không động tâm với tôi, tôi cần gì phải quý trọng cô!
"Hạ Linh Doanh, cô có tim hay không? Ừm, lòng dạ của cô đúng là đá tảng sao?"
"Ưm..."
Giùng giằng, áo của Hạ Linh Doanh bị cởi ra, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, đôi môi Tiêu Mạc Ngôn vuốt ve, hôn lung tung trên thân thể mềm mại, tinh tế gặm nhấm thân thể nàng. Hạ Linh Doanh hô hấp dần hỗn loạn, ánh mắt có phần tan ra, gắt gao cắn môi dưới. Tay của Tiêu Mạc Ngôn lại đột nhiên đặt trên ngực nàng, cố sức xoa nắn, khiêu khích.
"Đừng..."
Hạ Linh Doanh nhíu chặt mày, thân thể không ngừng lui về sau, tay đánh lên bả vai Tiêu Mạc Ngôn, đã sớm lệ rơi đầy mặt. Váy bị Tiêu Mạc Ngôn vén lên, chậm rãi đẩy tới, muốn vượt qua phòng tuyến cuối cùng. Hạ Linh Doanh rút tay phải ra, liều mạng nhéo Tiêu Mạc Ngôn, không đồng ý để Tiêu Mạc Ngôn tiếp tục. Tiêu Mạc Ngôn không bỏ qua, tay phải ôm lấy nàng, tay trái ra sức kéo quần nàng xuống, đang lúc hai người giằng co, "Bốp" một tiếng, một cái tát vang dội giáng lên trên mặt Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn thở hổn hển, lui về sau mấy bước, bưng gò má phải, nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh níu lấy cổ áo, núp ở góc giường khóc nức nở:
"Cô đã đồng ý... đã đồng ý rằng sẽ không đụng đến tôi..."
Thở mạnh, Tiêu Mạc Ngôn như nhũn ra, chán nản ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, tức giận, mất mác, đau lòng, căm thù, mọi cảm xúc đều xông lên não. Vì sao? Vì sao những người tôi yêu thương đều lừa dối tôi? Chẳng lẽ tôi là Tiêu Mạc Ngôn thì không thể có được một chút chân tình sao? Cô co hai chân ôm lấy bản thân mình, cảm nhận chút ấm áp của bản thân. Rất lâu sau, trong mắt Tiêu Mạc Ngôn chảy ra hai dòng lệ, đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.