Đạo sĩ đọc xong liền lấy một mảnh giấy đỏ ra, xếp thành hình một con hạc giấy rồi đặt trên bàn trước mặt Chiêu Hoa.
" Cầm lấy, đi đến bờ xuống rồi đặt con hạc giấy này lên tay, đọc to: thiên linh dẫn đường, nó sẽ đưa cô đến nơi cần tìm ".
Sau đó bà ấy lấy ra một cái chuông trên đầu chuông còn có một sợi dây đỏ.
" Cột cái này bên người, gặp nguy hiểm thì lắc nó tôi sẽ tới giúp cô, mau đi đi ".
Nói rồi Chiêu Hoa còn chưa kịp hỏi đã cảm giác bản thân bị kéo đi, kéo đi rất nhanh gió thổi ào ào vào mặt làm cô không tài nào mở mắt nổi.
Đến khi gió ngưng cô mở mắt ra bản thân đã đứng bên cạnh con suối.
Nguyệt Sinh đỡ thân xác của Hạ My nãy giờ nhìn Chiêu Hoa và đạo sĩ nói chuyện, đến khi Chiêu Hoa đột nhiên biến mất anh mới lên tiếng.
" Cô ấy đi rồi sao? vậy bây giờ là tôi làm gì với Hạ My đây?".
" Đưa nó về phòng đi, đừng ai làm phiền thân xác này và Chiêu Hoa có liên kết nếu có chuyện gì thì cả hai đều sẽ xảy ra chuyện ".
Nguyệt Sinh bế Hạ My về phòng, lúc đi ra thì là hai người cùng đi, khi về thì Hạ My lại được Nguyệt Sinh bế cô thì nằm như không còn chút sức lực nào xụi lơ như người chết.
Tiểu Linh nhìn thấy lo lắng không thôi, vội vàng hỏi.
" Thiếu gia, thiếu gia.....!tiểu thư bị làm sao vậy?".
" Cô ấy chỉ kiệt sức thôi, em cho cô ấy nghỉ ngơi đi đừng để ai làm phiền ".
" Em....!em gọi đại phu xem cho tiểu thư nha ".
" không cần đâu....!để cô ấy nghỉ ngơi em coi chừng đi ".
Nguyệt Sinh đặt Hạ My xuống giường kéo chăn cẩn thận, theo như đạo sĩ nói thân xác này có liên kết với Chiêu Hoa không được phép để xảy ra chuyện gì, để chắc chắn anh phải ngồi đây canh chừng mới được.
Tiểu Linh thấy anh không có ý định rời đi liền hỏi.
" Thiếu gia, người....!ở lại đây sao?".
" Em cứ làm việc của mình đi, ta ở đây canh tiểu thư ".
Nghe thiếu gia đã nói vậy Tiểu Linh cũng không dám hỏi nhiều nó vội vàng đi lấy một chậu nước ấm lau mặt cho tiểu thư.
Về phía Chiêu Hoa cô mở mắt đã thấy mình đứng bên bờ suối nghe lời đạo sĩ dặn cô đặt con hạc giấy lên tay rồi đọc.
" Thiên linh dẫn đường ".
Vừa dứt câu con hạc giấy trong tay cử động nó đập cánh bay lên như thể thực sự là một con chim.
Nó bay rất nhanh, cô chạy theo nó đến hụt cả hơi, nó bay nhanh về phía khu rừng, đi rất sâu rất sâu vào bên trong, nơi này thực sự cô còn chưa biết tới là nó có tồn tại.
Đi đến tận mấy giờ liền chân cũng mỏi nhừ rồi, cô thở hỗn hển đứng nhìn con hạt giấy cứ bay vòng tròn, không biết nó bị làm