" Cô ấy sao rồi?".
Huyên Hoàng lo lắng hỏi.
" Tạm thời thì bây giờ không có gì đáng lo lắng, chỉ là hơi kích động một chút ".
La Phong trả lời một cách từ tốn, vừa kéo cái chăn đắp cho Ngân Linh.
" Vậy còn…Chiêu Hoa thì sao? ".
Huyên Hoàng khá ngập ngừng, không biết có nên đề cập đến Chiêu Hoa hay không.
Vì dù sao cô ấy cũng chỉ là kẻ sống tạm bợ trong thân xác của người khác, bây giờ người ta như thế nào còn không chắc.
Lại chỉ biết hỏi han cô ấy thì có chút kì, nhưng mà thực sự Huyên Hoàng chỉ quan tâm Chiêu Hoa như thế nào, chứ cô Ngân Linh kia anh thực sự cũng không để tâm mấy.
Có thể nói rắn là loài màu lạnh, hắn chỉ quan tâm mỗi Chiêu Hoa còn lại sống chết như nào hắn cũng chẳng quan tâm.
La Phong tay đang kéo kéo chỉnh chăn gối, nghe Huyên Hoàng hỏi thì cũng khựng lại.
Nghỉ gì đó rồi lại tiếp tục chỉnh chăn gối vừa trả lời.
" Yên tâm đi, nếu như mẫu thân của Ngân Linh tin tưởng giao thân xác của cô ấy cho cô nương đó, thì bà ấy cũng đã có sắp xếp cho cô nương đó rồi ".
" Ý ngươi nói vậy là sao? Chiêu Hoa có thể quay lại không? ".
" Cái đó còn phải tùy vào quyết định của cô nương đó và Ngân Linh".
Nói rồi hắn bỏ ra ngoài để Huyện Hoàng lại cũng muôn vàn thắc mắc.
Ý của tên Đoạ Quỷ này là gì vậy chứ, nói như hắn vậy nếu như Ngân Linh không đồng ý thì Chiêu Hoa sẽ bị đuổi khỏi thân xác này hả?.
Ý gì vậy chứ, Chiêu Hoa vì tìm cô ta mà lặn lội đến nơi nguy hiểm này, không phải bọn họ tính qua cầu rút ván đó chứ.
Lúc cần thì khẩn cầu Chiêu Hoa giúp đỡ đến khi đạt được mục đích lại muốn vứt bỏ cô âý
Không được, ta nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Không cho phép bọn họ ức hiếp Chiêu Hoa của ta, chỉ cần ta còn ở đây, ta không cho phép Ngân Linh tỉnh lại mà không có Chiêu Hoa.
Huyên Hoàng nhìn có vẻ vô cùng quyết tâm ngồi xuống bên đống lửa nhìn chăm chú vào Ngân Linh đang nằm bên giường.
Uyển Thanh từ lúc vào Cóc đến giờ chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cô không lên tiếng.
Từ nhỏ đã là một a hoàn bên cạnh Thái Tử việc đầu tiên mà cô phải học đó chính là lắng nghe nhiều hơn nói.
Càng không thể xen vào việc của chủ tử, nếu Thái Tử muốn cô có thể hi sinh cả tính mạng này cho ngài.
Việc Thái Tử đã quyết dù cho có lên núi đao xuống biển lửa cô chắc chắn cũng sẽ làm theo.
Chính vì vậy quyết định của Huyên Hoàng cô chưa bao giờ nghi ngờ, mọi chuyện Thái Tử làm đều có lí do của người.
Việc của cô chính là yên lặng, ở bên cạnh giúp đỡ khi Thái Tử cần.
La Phong sờ tay lên lòng ngực mình, nơi đáng lẽ ra phải nghe