La Phong đứng trước giường, Ngân Linh vẫn nằm yên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
La Phong có chút ngập ngừng, bởi anh biết điều anh sắp làm là trái với mong ước của Ngân Linh.
Cô rõ ràng đã chán ghét thế giới này vô cùng anh cứ một mực muốn cô phải quay lại thế gian này.
Liệu anh có quá ích kỷ hay không, hay anh nên toại nguyện cho cô để cô được ra đi một cách thanh thản hơn.
Nhưng một lòng anh không cam tâm,nàng ấy còn rất trẻ, còn bao nhiêu mong ước chưa thực hiện, cứ như vậy mà rời đi nàng ấy đành lòng nhưng anh thì không.
Cả đời anh hầu như là dành bên cạnh nàng ấy nếu bây giờ đến anh cũng bỏ cuộc có phải nàng ấy sẽ là kẻ đáng thương nhất trong thiên hạ này không.
La Phong nhẩm chú, mắt nhắm nghiền một ánh sáng vụt lên rồi tắt, nơi La Phong đứng đã trống trơn, hắn đã biến đi đâu mất, như thể chưa từng ở đây.
Ở một nơi gọi là Mộng Cảnh, là nơi mà con người ta tự tạo ra ảo cảnh mà bản thân mình mong muốn, một cuộc sống mà họ khao khát có được.
La Phong xoay một vòng, khung cảnh ở đây vô cùng quen thuộc, đương nhiên là quen thuộc.
Nơi này là dưới góc cây hoa anh đào, góc cây vô cùng to lên trên núi Ngự Lôi.
dưới cái cây còn có một chiếc xích đu.
Cây hoa anh đào to lớn ra bông rất nhiều những bông hoa hồng hồng chen chút nhau nỡ rộ.
Làm cho cái cây không thấy màu gì khác ngoài màu hồng.
lâu lâu một cơn gió thoảng qua lại làm cho máy cánh hoa rụng rơi bay lượn trong không trung tạo nên khung cảnh nên thơ.
La Phong nhìn quanh tìm một thân ảnh quen thuộc, đúng như anh dự đoán.
Ngân Linh xinh đẹp trong y phục trắng thướt tha đang đi từ căn nhà gỗ bên cạnh cây hoa anh đào từ từ đi ra.
Trên tay còn bưng một khay đựng bình và tách trà, nếu như anh nhớ không lầm chắc chắn đó là trà hoa anh đào mà Ngân Linh yêu thích.
Ngân Linh nhìn thấy La Phong liền cưới nói rất vui vẻ.
" La Phong huynh đến rồi, mau lại đây muội vừa pha trà anh đào, huynh uống thử xem có ngon không? ".
Ngân Linh đi lướt ngang sang La Phong, mùi hương thơm nhẹ từ ấm trà, mùi hương của Ngân Linh, nụ cười toả nắng của nàng ấy đã lâu lắm rồi anh mới lại nhìn thấy được.
Ngân Linh đặt khay trà lên bàn rồi xoay người nhìn lại La Phong đang đứng nhìn mình một cách thẫn thờ.
Ánh mắt chứa đựng sự yêu thương ngọt ngào đến đau lòng.
La Phong thật sự bị chìm đắm trong mộng cảnh này nó thật đẹp, thật yên bình.
không phải đây là tất cả những gì mà anh và cô mong muốn hay sao.
Một cuộc sống hạnh phúc, yên bình, bên nhau uống trà anh đào, cùng nhau chơi xích đu.
Tiếng Ngân Linh cười vang cả một góc trời.
" Haha mạnh lên, La Phong huynh đẩy mạnh lên "
La Phong đứng phía sau đẩy xích đu cho Ngân Linh bọn họ vui vẻ đùa giỡn cùng nhau.
" Haha được rồi, được rồi, đừng cao nữa kẻo té mất ".
" Không, không sao đâu, cao nữa đi, nữa đi ".
Bọn họ cứ như vậy chìm vào mộng cảnh không ai muốn thoát ra khỏi nơi này.
Bởi vì nơi này đẹp đẽ ra sao thì thực tại lại hoàn toàn trái ngược lại.
Ở một nơi mà mọi thứ tối đen như mực không có được một chút ánh sáng nhỏ nhoi nào.
Thậm chí nếu đưa