Thẩm Du và Lưu Nguyên Nguyên đã hẹn nhau tại hiệu sách Đại Chúng ở lối vào của tàu điện ngầm.
Lúc Thẩm Du đến, Lưu Nguyên Nguyên còn chưa tới.
Cô đứng ở vị trí dễ nhìn thấy trước cửa hiệu sách và gửi tin nhắn cho Lưu Nguyên Nguyên.
【Mình vừa mới tới】
Lưu Nguyên Nguyên lập tức trả lời; [2 phút!】
Thẩm Du cất di động đi, ngẩn người nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường.
"Xin chào."
Trong lúc cô đang xuất thần, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, không nói gì.
Chàng trai có vóc dáng cao ráo, tươi tắn như ánh mặt trời, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.
"Bạn là sinh viên Đại học sao?"
Thẩm Du gật đầu.
Chàng trai mỉm cười, hào phóng nói: "Chào cậu, tôi cũng học ở thành phố A.
Có thể để lại phương thức liên lạc của cậu được không?"
Thẩm Du mở miệng: "Thật xin lỗi..."
"—Xin lỗi nha, người đẹp này đã có chủ rồi."
Thẩm Du đang nói nửa chừng thì bị cắt ngang.
Lưu Nguyên Nguyên ôm lấy bả vai Thẩm Du, cười nói với chàng trai trước mặt.
Cậu thiếu niên nhìn Thẩm Du, vẫn có chút không muốn từ bỏ.
"Có thể làm bạn mà."
Lưu Nguyên Nguyên từ chối thẳng: "Bạn tôi không nuôi cá.
Tạm biệt nha." (ý là không bắt cá hai tay á.)
Cô nàng khoác vai Thẩm Du, trực tiếp xoay người đi vào hiệu sách.
Mấy ngày không gặp nhau, tóc Lưu Nguyên Nguyên đã dài ra một chút, được buộc thành một bím tóc nhỏ.
Trông cô nàng rất ngầu trong bộ quần áo màu đen, cổ áo rất thấp, kết hợp với đôi hoa tai lớn.
Hai người dạo quanh kệ sách bán chạy một hồi, mỗi người chọn một cuốn rồi đi đến khu vực đọc sách miễn phí để ngồi.
"Cậu uống gì?" Lưu Nguyên Nguyên hỏi.
Thẩm Du nhìn menu: "Một ly bưởi nho lạnh."
"Được." Lưu Nguyên Nguyên đặt sách xuống, đi tới quầy bar để gọi món.
Hai người ngồi cạnh bên cửa sổ đối diện góc đường.
Đây là khu sầm uất của thành phố A, xe cộ và dòng người ra vào tấp nập.
Thẩm Du nhìn thấy chàng trai vừa xin số điện thoại của cô đang đứng cùng một chàng trai áo đen khác.
Hai người nói chuyện một lúc rồi rẽ vào góc đường và biến mất.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Trong lúc đang trố mắt nhìn, Lưu Nguyên Nguyên đã cầm theo biển số thứ tự trở lại..
Thẩm Du nâng một tay chống cằm, quay đầu nhìn Lưu Nguyên Nguyên.
"Mình hỏi cậu một vấn đề."
Rất hiếm khi Lưu Nguyên Nguyên thấy cô không rõ về một việc gì đó, nháy mắt liền cảm thấy hứng thú.
"Chuyện gì? Cậu cứ hỏi đi!"
"Nếu như..." Thẩm Du cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Trước mắt cậu có hai con đường, một là con đường đúng đắn, hai là con đường trong lòng cậu muốn đi."
Cô chớp mắt nhìn Lưu Nguyên Nguyên với đôi mắt đen láy.
"Cậu sẽ chọn cái nào?"
Lưu Nguyên Nguyên nhíu mày: "Nếu là mình, nhất định mình sẽ nghe lời trái tim mách bảo."
Vừa dứt lời, biển số trên bàn rung lên, đèn đỏ nhấp nháy.
Thẩm Du dừng một chút, cùng Lưu Nguyên Nguyên đi lấy đồ uống.
Lưu Nguyên Nguyên nhấp một ngụm Americano đá và tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Vậy còn cậu thì sao?"
Thẩm Du chọc đá trong ly, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói.
"Thế giới không bao giờ được như ý muốn của mình.
Mình nghĩ mình sẽ chọn con đường đúng đắn, dù rằng không muốn".
Lưu Nguyên Nguyên nghe thấy lời Thẩm Du nói thì cả người có chút run lên, sửng sốt một hồi.
"Nếu vậy chẳng phải cậu sẽ cảm thấy khổ sở lắm ư?"
Thẩm Du yên lặng uống nước không lên tiếng.
Một lúc sau, Lưu Nguyên Nguyên nghe được một chữ——
"Ừm."
Âm thanh phát ra rất nhỏ, như có như không, Lưu Nguyên Nguyên thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Thẩm Du đang trả lời chính mình hay không.
Cô nàng chưa kịp hỏi thì cuộc nói chuyện giữa hai người đã bị cắt ngang bởi một cuộc điện thoại.
Với đôi mắt sắc bén của mình, Lưu Nguyên Nguyên dễ dàng nhìn thấy cái tên trên màn hình — Tạ Tân Chiêu
"Con mèo của cậu thật sự rất bám người." Cô nàng nói đùa.
Thẩm Du giật nhẹ khóe miệng, tránh sang một bên nghe điện thoại.
Tạ Tân Chiêu hỏi cô khi nào thì kết thúc cuộc gặp mặt, anh sẽ đến đón cô.
Thẩm Du dừng một chút: "Em cũng chưa biết nữa, khi nào kết thúc em sẽ tự trở về trường học."
Tạ Tân Chiêu: "Không được, anh có việc muốn nói với em, có thể đến chỗ của anh được không?"
Thẩm Du im lặng vài giây.
"Thật sự là có việc." Tạ Tân Chiêu nói thêm, tựa như sợ rằng cô nghĩ là anh đang lừa gạt mình.
"Được.
Trùng hợp là em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Thẩm Du thở dài đồng ý.
Chọn ngày không bằng nhằm ngày.
Do dự không phải là tác phong của cô, vì vậy cứ đơn giản chặt đứt mớ hỗn độn này.
Sau khi cùng Lưu Nguyên Nguyên ăn tối xong, Thẩm Du được Tạ Tân Chiêu đón về nhà.
Thời điểm trở về, đúng lúc đang là giờ cao điểm, trên đang kẹt xe khá nhiều.
Những tòa nhà cao tầng bên đường được phát ra ánh sáng rực rỡ, những chiếc xe đi rồi dừng, trên đường phố đèn xe đầu đuôi nối nhau, giống như một liên kết uốn lượn màu cam.
Thẩm Du chất đầy tâm sự trong lòng, ngơ ngác nhìn những ánh đèn ngoài cửa kính.
Cũng không biết Tạ Tân Chiêu đang suy nghĩ việc gì, vẫn luôn im lặng trên suốt chặn đường.
Dọc theo đường đi chỉ thỉnh thoảng có vài câu chửi thề của tài xế phát ra do gặp phải tắc đường.
Về đến nhà, Thẩm Du cúi người thay dép lê.
Khi cô ngước nhìn lên, liền thấy Tạ Tân Chiêu đang đứng dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cô.
Thẩm Du nhìn anh, dịu dàng nói: "Không phải là anh có việc muốn nói với em sao?"
"Ừm.
Nhưng cũng không vội." Tạ Tân Chiêu vươn tay vuốt tóc Thẩm Du.
"Ăn trái cây trước đi."
Thẩm Du muốn mở miệng từ chối, nhưng anh đã nhanh chóng xoay người đi về phía phòng bếp.
Bước chân cô dừng lại một chút, sau đó cũng đi theo qua chỗ của anh.
Tạ Tân Chiêu mở tủ lạnh và lấy ra hai quả táo.
Thẩm Du đột nhiên nhớ tới, hai ngày trước khi cô và anh cùng nhau đi dạo trở về đã mua chúng trên đường.
Suốt hai ngày cô không ở đây, dường như anh không hề động đến chúng.
Vẫn còn rất nhiều trong tủ lạnh.
Tạ Tân Chiêu cúi xuống, cẩn thận rửa hai quả táo trên tay.
Dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ những ngón tay của anh, khớp xương rõ ràng, đường gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra khi cử động.
Với đôi bàn tay đẹp như vậy, cho dù làm những việc tầm thường như này thì trông vẫn rất đẹp mắt.
Thẩm Du ngơ ngác nhìn động tác của anh, mở miệng nhắc nhở.
"Anh nhớ ăn trái cây trong tủ lạnh, nếu không nó sẽ hỏng hết đấy."
Động tác của Tạ Tân Chiêu không ngừng lại, thản nhiên nói: "Hỏng thì đem vứt."
Thẩm Du dừng một chút, gật đầu.
"Ừm, hỏng rồi thì cũng không cần làm cho nó trở nên tốt hơn".
Cho dù theo bản năng sẽ bởi vì nó đã từng có giá trị mà cảm thấy luyến tiếc nhưng điều này vẫn sẽ không thể nào ảnh hưởng đến quyết định.
Đồ vật đã hỏng thì nên đem vứt bỏ..
Tình cảm cũng vậy, tan vỡ rồi cũng nên vứt bỏ đi thôi.
Tạ Tân Chiêu rửa táo, lấy dao gọt trái cây ra.
Chuôi dao màu đen cầm trong tay , gân xanh trên mu bàn tay như nhảy xuống theo động tác lột vỏ của anh.
"Đúng rồi." Anh lơ đãng mở miệng, "Chẳng phải em cũng muốn nói chuyện gì với anh sao?"
Thẩm Du: "Ừm."
Tạ tân Chiêu rất thành thạo trong việc lột vỏ, lâu như vậy vẫn chưa làm đứt khúc nào.
Toàn bộ vòng tròn được bao quanh một cách lỏng lẻo xung quanh quả táo.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa nghe được câu tiếp theo của cô, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Du.
Cũng vào lúc này, Thẩm Du hạ quyết tâm.
"Chúng ta tách nhau ra một khoảng thời gian đi."
Nụ cười trên mặt Tạ Tân Chiêu đông cứng lại.
Vỏ táo gần như đã được