Lần đầu tiên đề nghị chia tay, Thẩm Du mềm lòng nên từ bỏ.
Ngày hôm sau, Thẩm Du ở nhà Tạ Tân Chiêu đợi đến giữa trưa.
Cô dặn dò Tạ Tân Chiêu nhớ trích ra chút thời giờ đi cắt tóc trong lúc cô ra ngoài ăn cơm trưa cùng Thẩm Lãng và Thẩm Tùng Nguyên.
Thẩm Lãng còn rất nhiều công việc ở Tây Lan, sau khi ăn xong liền đi đến sân bay.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Lãng dặn dò một số việc cần phải chú ý khi ở trường đại học.
"Ở trường cố gắng học tập thật tốt, nếu thiếu tiền sinh hoạt thì cứ nói với ba."
"Con gái đều phải tiêu tiền để mua quần áo và mỹ phẩm, tuy rằng không đua đòi nhưng cũng không cần tiếc tiền quá mức."
......
Thẩm Du gật đầu, nói đã biết.
Về khoản quần áo và ăn uống, ba quả thật không để Thẩm Du thua thiệt chút nào.
Thẩm Lãng dừng một chút, chuyển sang chuyện khác.
"Cố gắng hoà thuận ở cùng với Tân Chiêu.
Nếu thằng bé muốn con gặp mặt gia đình của nó thì không cần ngại ngùng, cứ thoải mái đến gặp.
Ba thấy thái độ của người nhà họ Tạ đối với con cũng khá tốt......"
Động tác gắp đồ ăn của Thẩm Du dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn về phía ba mình, muốn nói nhưng lại thôi.
Thẩm Lãng cũng không nhận ra có điểm bất thường, tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian hẹn hò, xảy ra mâu thuẫn là việc khó có thể tránh khỏi.
Hai đứa nhớ phải bao dung và thấu hiểu cho nhau, đừng hở một chút không vừa ý lại nghĩ đến việc chia tay."
Thẩm Tùng Nguyên chen ngang vào trước khi Thẩm Du mở miệng: "Ba, chị và anh Chiêu đều rất tốt.
Anh Chiêu sẽ không cãi nhau với chị gái của con đâu."
Nói xong, cậu chớp mắt nhìn về phía Thẩm Du.
"Đúng không? Chị."
Thẩm Lãng liếc nhìn cậu một cái: "Tên nhóc như con thì biết cái gì?"
"Con đương nhiên là biết rồi!" Thẩm Tùng Nguyên hi hi ha ha, trên mặt lộ ra vẻ thần bí.
Thẩm Du không muốn tiếp tục nói về đề tài này nên không ừ hử gì.
Thẩm Lãng bị Thẩm Tùng Nguyên cắt ngang cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi ăn xong, ba người chia ra hai đường khác nhau.
Thẩm Lãng cùng Thẩm Tùng Nguyên đi đến sân bay, Thẩm Du một mình trở về trường học.
Khi lần nữa về lại ký túc xá, mọi người trong ký túc xá đều đã đến đông đủ.
Ngoại trừ Chu Nhạc tới vào ngày hôm qua, hai người bạn cùng phòng khác là Diêu Điệu và Triệu Tồn Tồn, đều là người ở thành phố A.
Diêu Điệu cao 1m75, đôi chân dài miên man, trên người toát ra khí chất ngự tỷ.
Triệu Tồn Tồn có một đôi lúm đồng tiền nhỏ, khi cười trông rất đáng yêu.
Ánh mắt Diêu Điệu dừng trên người Thẩm Du, đánh giá cô vài giây rồi cười nói: "Thì ra là cậu nha."
Thẩm Du có chút không rõ: "Hửm?"
Diêu Điệu lắc lắc di động: "Ngày hôm qua lúc cậu đến báo danh đã bị người khác chụp ảnh đăng lên diễn đàn, nói rằng khoa chúng ta có một tiên nữ đăng ký vào."
Triệu Tồn Tồn cũng cười: "Mình cũng thấy.
Là ảnh chụp lúc cậu đang điền thông tin cá nhân.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp mình đã đoán rằng đây là sinh viên của lớp chuyên ngành khiêu vũ cổ điển của chúng ta, quả nhiên là đúng thật."
Ngày hôm qua trong nhóm tân sinh đã đăng tải không ít ảnh chụp, trong đó có một tấm chụp Thẩm Du.
Trong bức ảnh, nữ sinh da trắng như tuyết, mái tóc đen dài vừa mềm mại vừa bồng bềnh, bức ảnh chỉ chụp một bên sườn mặt thanh tú của cô.
Khí chất trong sạch không vương bụi trần, lại còn thêm vẻ đẹp mờ ảo như "Tỳ bài che nửa mặt hoa".
("Tỳ bà che nửa mặt hoa": Câu này mô tả sự nhút nhát của cô gái tỳ bà, và thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho một điều mà mọi người chú ý đến sau một thời gian dài.)
Chỉ vì một bức ảnh chụp sườn mặt của cô mà số lượt bình luận dưới bài viết đăng vào ngày hôm qua trong nhóm tân sinh viên tăng lên rất nhanh.
Dường như mọi người đều rất tò mò, muốn nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt của Thẩm Du.
Hôm nay Diêu Điệu nhìn thấy Thẩm Du, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
"Xem ra lúc mọi người nhìn được chính diện của cậu chắc chắn sẽ không bị thất vọng rồi." Cô nàng trêu ghẹo nói.
Từ nhỏ đến nay, loại tình huống này Thẩm Du đã gặp qua không ít, vì vậy mà cũng chẳng quá để ý đến nó.
Nhưng không ngờ rằng Chu Nhạc lại nói thêm một câu: "Chờ đến khi các cậu gặp được bạn trai của cậu ấy sẽ càng thấy kinh ngạc hơn."
"Thật hả?" Hai mắt Triệu Tồn Tồn tỏa sáng, "Rất đẹp trai ư?"
Chu Nhạc gật gật đầu: "Siêu đẹp trai luôn."
Ngày hôm qua bọn họ vẫn còn có chút rụt rè nhưng hôm nay dường như đã thích nghi với hoàn cảnh, cả nhóm sôi nổi trò chuyện với nhau.
"Ít nhất nếu là người ở trấn của chúng ta thì chắc chắn sẽ là người đẹp trai nhất."
Diêu Điệu huýt sáo một tiếng: "Về sau mình nhất định cũng tìm một anh chàng đẹp trai, nếu không lúc hôn nhau không thể nào hôn được cả."
Giọng nói vừa chấm dứt, những người còn lại trong phòng đều cười rộ lên.
Lúc đang nói chuyện phiếm, điện thoại Thẩm Du vang lên.
Là Tạ Tân Chiêu, anh gửi cho cô một bức ảnh selfie của mình sau khi đã cắt tóc xong.
Tóc của anh đã ngắn hơn một chút, nhìn trông rất bảnh bao và gọn gàng.
Mặt mày khôi ngô, ngũ quan rõ nét.
Nhìn tổng thể chẳng có điểm khác biệt nào so với lúc còn học lớp mười hai.
Nhưng một bên tóc của anh được tạo kiểu rất đặc biệt, phần tóc trên lỗ tai cạo rất ngắn, dùng tông đơ đẩy thành hình chứ S.
Tựa như được xăm trên da đầu.
Thẩm Du ngẩn người.
Rất nhanh anh đã gửi đến thêm một tin nhắn.
【 Em thấy đẹp không? 】
Thẩm Du dừng một chút, trả lời anh.
【 Rất đặc biệt.
】
Tạ Tân Chiêu:【 Em thích là được 】
Thẩm Du:......
Cô có thể nói là mình không thích ư?
Khi đó cô không ngờ rằng, chỉ vì kiểu tóc của Tạ Tân Chiêu mà vài ngày sau đã diễn ra một trận thảo luận sôi nổi.
Tại buổi lễ khai giảng vài ngày sau, Tạ Tân Chiêu lên sân khấu phát biểu với tư cách là người đại diện của nhóm sinh viên năm nhất.
Anh không cầm theo bản thảo, tay không đi lên sân khấu, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, dáng người cao ráo.
Dáng vẻ tuấn tú lịch sự, vừa nhìn liền nghĩ ngay là một người rất ưu tú.
"Chào mọi người, tôi tên Tạ Tân Chiêu, là sinh viên năm nhất của học viện Minh Viễn..."
Giọng nói của Tạ Tân Chiêu đều đều rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh sắc bén, lông mày đen rậm.
Thẩm Du nghe được nữ sinh bên cạnh thì thầm.
"Đẹp trai quá."
"Học viện Minh Viễn ư, trâu bò thật đấy."
Học viện Minh Viễn là át chủ bài của Đại học A, liên thông với trường Đại học Kinh tế.
Điểm đặc biệt chính là, bọn họ có thể chọn học tất cả các chuyên ngành của Đại học A.
Đều bồi dưỡng ra người tài trong số những người tài, vậy nên điều kiện để được trúng tuyển cũng cực kỳ hà khắc.
Các tân sinh viên của học viện Minh Viễn dường như đều toả ra hào quang trên người, hầu hết những đại diện phát biểu của sinh viên năm nhất đều đến từ học viện này.
Lúc Tạ Tân Chiêu phát biểu, không có ít sinh viên cầm điện thoại chụp hình anh.
Nữ sinh ngồi cạnh Thẩm Du như vừa phát hiện ra một đại lục mới, kinh ngạc hô lên.
"Cậu xem, trên tóc cậu ấy hình như có khắc một chữ cái đấy."
"Ôi đúng rồi!"
Nữ sinh bên cạnh không ngừng phóng to màn hình điện thoại, ngắm nhìn vị trí phía trên tai trái anh.
"Là chữ S." Cô nàng chắc nịch nói.
"Có nghĩa là gì nhỉ?"
"Super?"
"Star?"
"Stay?"
Những nữ sinh không ngừng thảo luận với nhau.
Thẩm Du ngẩn người nhìn chàng trai đang đứng trên sân khấu.
Cách xa một biển người, lời thổ lộ ngập tràn tình yêu kia chỉ có mình cô biết.
"Các bạn sinh viên đại học cũng như những người nghiên cứu những kiến thức thâm sâu.
Tôi và các bạn có thể gặp nhau ở Đại học A vào ngày hôm nay là một điều rất may mắn, về sau sẽ là những trụ cột trong chuyên ngành của mình.
Hi vọng các bạn và tôi đều có thể vượt qua mưa gió trở ngại, không phụ vinh quang."
Sau khi dứt lời, Tạ Tân Chiêu hướng về phía dưới sân khấu cúi đầu chào, tiếp đó thông thả bước xuống.
Âm thanh vỗ tay phát ra như sấm.
Đôi mắt Thẩm Du có chút nóng lên.
Đây vốn chính là dáng vẻ nên có của Tạ Tân Chiêu.
Tuổi trẻ tài cao, khí phách hăng hái.
Có tham vọng và lý tưởng cao cả ngút trời.
Bài phát biểu đầy cảm hứng của Tạ Tân Chiêu cùng với bản thân anh rất nhanh đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi ở Đại học A.
Số lượt bình luận dưới những bức ảnh của anh trên diễn đàn trường tăng lên với tốc độ ánh sáng.
Tạ Tân Chiêu rất kín tiếng, không một ai biết anh là công tử của tập đoàn Vạn Hàng, trang web trường chỉ có tấm học bạ xuất sắc cùng với chứng minh thư đầy vẻ đẹp trai của anh.
Mặc dù diện mạo đẹp trai lạnh lùng, luôn khiến cho người khác cảm thấy cao ngạo khó gần nhưng anh lại để kiểu tóc không ăn khớp với vẻ bề ngoài chút nào.
"Mình phát hiện rằng chỉ cần đẹp trai thì cho dù không để kiểu tóc theo xu hướng hiện nay thì vẫn trông rất đẹp."
Diêu Điệu phiên thổ lộ trên tường ảnh chụp, cảm thán một câu.
Chu Nhạc tuỳ ý liếc mắt một cái, hít sâu một hơi.
"Này, có phải......"
Cô nàng kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Du.
Thẩm Du đang đứng cạnh mép giường duỗi người, một chân chạm đất, chân còn lại gác trên thang tạo thành góc 180 độ.
Đối diện với ánh mắt của Chu Nhạc, cô khẽ gật đầu.
Triệu Tồn Tồn đang đắp mặt nạ cũng bước lại, vỗ lên mông Thẩm Du.
"Sao cậu lại tích cực tập luyện quá vậy?"
"Hóa ra người đại diện tân sinh mà bọn họ vẫn nhắc tới là bạn trai của cậu nha!" Chu Nhạc che miệng, có chút kích động, "Mình nói này! Trrường học chúng ta có nhiều người đẹp trai như vậy sao?"
Những lời cô nàng vừa nói ra khiến cho hai người còn lại sửng sốt.
"Tạ Tân