Nghe được câu này, Tạ Tân Chiêu sửng sốt một chút.
Một lát sau, anh nhếch khóe miệng nở nụ cười.
Nhưng vẻ mặt đó có vẻ không được vui cho lắm.
"Tiểu Du, bây giờ em biết cách dỗ dành người khác rồi."
Không hiểu sao Tạ Tân Chiêu lại nói câu này, ánh mắt nhìn cô chằm chằm thật sự nhìn không ra đấy là lời khen hay mỉa mai.
"Ai dạy em?" Anh thấp giọng hỏi, thanh âm có chút hấp dẫn, "Em dỗ ai?"
Thẩm Du nhất thời không hiểu được cảm xúc khó hiểu của anh, muốn nói chuyện lại bị anh cắt ngang.
"Quên đi, tôi không muốn biết".
Tạ Tân Chiêu lạnh lùng nói.
Được rồi, không nói thì không nói.
Sau khi gặp lại nhau, hai người chỉ gặp nhau hai lần.
Thẩm Du dường như đã quen với tính khí âm dương của anh.
Cô cũng không thèm để ý, khuyên anh: "Anh mau về đi."
Sắc mặt Tạ Tân Chiếu âm trầm: "Em vội vàng đuổi tôi đi như vậy sao? Sợ có người nhìn thấy?"
Thẩm Du: "..."
Lúc này gió nổi lên, Thẩm Du bị gió thổi càng cảm thấy trong bụng khó chịu hơn.
Cô gật đầu: "Được, vậy anh ở lại đây, em lên."
"Chờ một chút." Tạ Tân Chiêu gọi cô lại, "Tôi có thể lên xem một chút được không?"
Thẩm Du chần chờ trong chớp mắt.
Vừa rồi không phải còn đang mất hứng sao, sao bây giờ lại muốn đi lên?
Tạ Tân Chiêu rũ mắt nhìn cô: "Không tiện?"
"Không phải." Thẩm Du lắc đầu, " Vậy anh đi theo em".
Tạ Tân Chiêu khóa xe lại, đi theo sau lưng Thẩm Du cùng cô lên lầu.
Thẩm Du sống trong một khu chung cư bình thường, có già có trẻ.
Đi lên thang máy, cả hai gặp một người phụ nữ đang về nhà với một đứa trẻ.
Người phụ nữ khi nhìn thấy cô thì chào hỏi nồng nhiệt.
"Hôm nay con được nghỉ à?"
Thẩm Du cười cười gật đầu, xem như đáp lại.
Ánh mắt của cậu bé bên cạnh người phụ nữ quan sát qua lại giữa Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu.
"Người yêu!"
Cậu bé đột nhiên thốt lên, như thể vừa mới được học từ này và đang học cách thực hành nó.
Thẩm Du sửng sốt, phản bác: "Không phải.
"
Người phụ nữ vội vàng vỗ cháu trai của mình, thì thầm răn dạy: "Tên nhóc này, đừng nói bậy."
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Du gật đầu với người phụ nữ, đi ra khỏi thang máy trước.
Tạ Tân Chiêu không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, vẻ mặt thờ ơ.
Thẩm Du lấy chìa khóa mở cửa, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê nam đưa cho Tạ Tân Chiêu.
Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm đôi dép kia một lúc lâu.
Màu xám, phong cách đơn giản, trông rất mới.
Không giống như nó thường được mang.
Anh mở miệng, muốn nói rằng anh không đi dép của người khác.
Nhưng lời nói đến đầu môi, anh vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói một lời.
Nhà của Thẩm Du là một căn hộ hai phòng ngủ tương đối bình thường, phòng ngủ chính hướng ban công đón nắng.
Cô dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng, cho dù anh đột nhiên đến thăm như vậy, cũng không cảm thấy bừa bộn.
Chậu cây trong phòng khách phát triển rất cao, trên ban công cũng bày ra mấy chậu hoa khác.
Lúc này ánh mặt trời rất tốt, ánh vàng rực rỡ chiếu vào, rất có hơi thở cuộc sống.
"Anh ngồi một chút, em đi rót nước."
Thẩm Du chỉ hướng sô pha, tự mình đi vào phòng bếp
Cô lấy cho mình một cốc nước ấm và dùng ly mới rót nước cho Tạ Tân Chiêu.
Sau khi về chỗ ngồi, cô đưa ly nước của Tạ Tân Chiêu cho anh, tự mình lấy thuốc ra uống.
Tạ Tân Chiêu nhìn động tác của cô không chớp mắt.
Thẩm Du uống xong thuốc, bắt gặp ánh mắt lặng im của anh.
Đôi mắt dường như chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
Thấy Thẩm Du nhìn sang, anh lại thản nhiên dời ánh mắt, không cho cô cơ hội nhìn rõ.
"Bình thường lúc này em đang làm gì?" Tạ Tân Chiêu không nhìn cô, chỉ thấp giọng hỏi.
Thẩm Du: "Sẽ ngủ".
Nếu không có việc làm, cô đã quen với việc nghỉ ngơi vào buổi trưa
"Vậy em ngủ đi." Tạ Tân Chiêu tiếp tục nói.
Thẩm Du sửng sốt: "Anh muốn đi chưa?"
Tạ Tân Chiêu quay đầu nhìn cô, khóe miệng giật giật: "Làm gì vậy? Sợ tôi thừa dịp em ngủ lấy đồ của em hay làm gì có lỗi với em sao? "
Thẩm Du thở dài: "Không có."
Kể từ khi gặp lại nhau, dường như giữa hai người luôn im lặng.
Thỉnh thoảng mở miệng, anh lại nói chuyện theo kiểu kẹp súng mang gậy vậy.
*Kẹp súng mang gậy: trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.
Tạ Tân Chiêu mím môi: "Vậy em ngủ đi.
"
Thẩm Du: "..."
Làm sao có thể ép người khác ngủ?
Nhưng rốt cuộc dạ dày khó chịu chiếm thế thượng phong, Thẩm Du vẫn là thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy em đi ngủ, anh cứ tự nhiên."
Thẩm Du nói xong, tự mình đi phòng ngủ chính.
Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ để tạ Tân Chiêu một mình ở phòng khách.
Tạ Tân Chiêu ngồi một mình trên sô pha một lát, lại đi dạo trong phòng vệ sinh.
Tốt, không có đồ dùng cho nam.
Anh quay lại và lặng lẽ mở cửa phòng ngủ chính.
Thẩm Du đã ngủ thiếp đi ở bên trong, quần áo của cô không biết từ lúc nào đã được thay thành quần áo mặc ở nhà.
Dáng ngủ của cô rất tốt, ngoan ngoãn đắp chăn.
Nước da sạch sẽ của cô hơi tái nhợt, tay phải của cô đang che bụng dưới qua lớp chăn.
Tạ Tân Chiêu kinh ngạc nhìn Thẩm Du, cúi người tới gần.
Nếu không có tôi, em có lẽ chăm sóc cho bản thân mình như vậy đúng không?
Anh nghĩ tới, nếu hiện tại Thẩm Du sống không tốt, anh có thể tùy ý dùng những lời trước đây của cô để mỉa mai, cười nhạo.
Dù sao anh hận cô, hẳn là vui sướng khi người gặp họa mới đúng.
Nhưng thật sự đến giờ khắc này, sâu trong nội tâm anh lại là đau lòng.
Tạ Tân Chiêu thở dài, đặt cánh tay Thẩm Du vào trong chăn, kéo chăn lên.
Thật ra buổi diễn tập ngày hôm đó, anh đã xem cùng với người trong đài truyền hình.
Cô và Kỷ Hành phối hợp ăn ý trên sân khấu, anh đứng ở một bên, giống như quay lại cảnh đến trường xem tiệc chào mừng khi còn là tân sinh viên.
Người phụ trách dường như rất quen thuộc với đoàn múa của Thẩm Du, thấy anh vẫn luôn nhìn hai người biểu diễn, liền thấp giọng giới thiệu với anh.
"Hai cô cậu này là kim đồng ngọc nữ nổi danh trong đoàn múa"
Tạ Tân Chiếu ngẩn ra: "Kim đồng ngọc nữ?"
"Đúng vậy, nghe nói hai người sống cùng nhau." Người phụ trách xua xua tay, "Nhưng ngoài mặt lại không thừa nhận, cũng bởi vì đoàn múa có nguyên tắc không cho phép hẹn hò trong đoàn, sợ tình cảm sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Nhưng tôi nghe nói họ quen nhau, là cộng sự nhiều năm, có thể thấy giữa 2 người họ có sự ăn ý..."
Cùng học, cùng nhảy, cùng tốt nghiệp, cùng vào đoàn múa...!Xem ra quả nhiên ổn định thuận buồm xuôi gió, trong mắt người bình thường thì đây là cuộc sống hạnh phúc.
Tạ Tân Chiêu nhìn Thẩm Du thật sâu, trái tim anh đang dâng trào.
Đây có phải là điều em muốn không? Anh ta có phải là người mà em nghĩ sẽ làm cho bản thân tốt hơn không?
Trái tim của Tạ Tân Chiêu chua xót, anh thở dài một hơi.
Anh rất muốn đánh thức Thẩm Du