"Chủ nhà này...họ Tạ sao?"
Lời vừa dứt, căn phòng khách trống vắng rơi vào trầm mặc.
Tiểu Diệp vẫn còn trẻ tuổi, trên mặt hiện lên tia mất tự nhiên, nụ cười cũng trở nên xấu hổ.
"Chị, cái này em cũng không rõ lắm.
Bởi vì phòng này không phải em phụ trách, nếu chị muốn biết thì để em hỏi lại đồng nghiệp, có gì em sẽ báo lại cho chị."
Thẩm Du cười khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, chị không thuê nhà này."
Tiểu Diệp sửng sốt: "Tại sao ạ?"
Thẩm Du nhìn cô ấy rồi nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ nhìn chị dễ lừa lắm à?"
"Hả?" Tiểu Diệp cười gượng hai tiếng: "Không ạ."
Thẩm Du thở dài: "Trên đời này làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Nếu có thì cũng do người khác ném."
Cô vừa nói xong, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Thẩm Du và Tiểu Diệp cùng ngẩng đầu nhìn.
Trên lầu có một cánh cửa được đẩy ra, thân ảnh thon dài xuất hiện trước mắt hai người.
Tạ Tân Chiêu đứng ở chỗ lan can, rũ mắt nhìn Tiểu Diệp rồi thấp giọng nói: "Cô về trước đi."
Tiểu Diệp gật đầu rồi mỉm cười.
"Vâng, vậy hai người cứ thoải mái tâm sự nhé, em đi trước."
Tiểu Diệp đi rồi, Thẩm Du đứng dưới lầu, ngửa mặt nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
Anh mặc áo khoác màu đen, tóc vẫn không chút cẩu thả.
Tay trái đặt lên lan can, cổ tay đã đeo một chiếc đồng hồ màu xanh biển khác, màu sắc có hơi cổ điển.
Ngón áp út đeo một chiếc nhẫn màu bạc có thiết kế đơn giản.
Khác với lúc hẹn ăn cơm, bây giờ anh giống như mới đi làm về, trở thành "ngài Tạ" có chút xa lạ.
Tạ Tân Chiêu cúi đầu liếc cô, tay phải nhẹ nhàng chuyển động đồng hồ ở bên tay trái.
"Tiểu Du, em thông minh hơn nhiều đấy."
Anh nói một câu không có cảm xúc, thong thả dẫm trên từng bậc thang rồi đi xuống dưới.
Thẩm Du có chút bất đắc dĩ nhìn anh.
"Không phải em thông minh, mà là chuyện này quá lộ liễu."
Ở cái xã hội này làm gì có chuyện tốt như vậy? Vào lúc cô cần thuê nhà, lập tức có căn nhà phù hợp thậm chí còn vượt xa mong đợi của cô dâng lên?
Khoảnh khắc nhìn thấy vườn hoa ngoài kia, Thẩm Du gần như lập tức nhớ lại mùa hè năm 18 tuổi, hai người ngồi trong vườn hoa ở Tây Lan, cô ăn dưa hấu nghe anh kể về kế hoạch tương lai.
Sau khi đi vào, trực giác càng thêm mãnh liệt.
Thẩm Du giương mắt nhìn về phía lầu một, nhẹ giọng hỏi Tạ Tân Chiêu: "Ở lầu một là phòng gì?"
Tay Tạ Tân Chiêu chắp sau lưng: "Đương nhiên là phòng của tôi."
"Còn gì nữa không?" Thẩm Du hỏi.
Tạ Tân Chiêu bật cười: "Làm gì? Em muốn ở lầu một?"
Thẩm Du mím môi: "Em chỉ hỏi vậy thôi."
"Nếu em muốn biết thì tự dọn vào mà ở." Tạ Tân Chiêu nhìn cô đăm đăm rồi nói.
Thẩm Du im lặng một lát rồi lắc đầu.
"Em sẽ tìm nhà khác vậy."
Anh vừa về nước, quan hệ của cả hai cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Du không muốn dọn vào đây ở dưới tình huống không rõ ràng như vậy.
Nháy mắt, sắc mặt của Tạ Tân Chiêu trầm xuống.
Trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
Thẩm Du bừng tỉnh, bất giác cảm thấy bầu không khí này không đúng nên vội tạm biệt:
"Chắc là anh còn phải đến công ty nhỉ? Vậy em đi trước đây."
Khi cô vừa xoay người, một bàn tay khác nhanh hơn đã nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Du quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen sâu hun hút của Tạ Tân Chiêu.
"Em không muốn ở đây là vì tôi sao?"
Không đợi Thẩm Du trả lời, anh đã cười tự giễu.
"Em yên tâm đi, ngày thường tôi không đến đây, không làm chướng mắt em đâu."
"Không phải......"
Thẩm Du trương môi, không biết phải giải thích thế nào.
"Vậy thì vì sao? Em muốn ở với người khác?" Tạ Tân Chiêu không cảm xúc hỏi, tay lại không tự giác mà dùng thêm lực.
Đừng tưởng anh không biết cái tên Kỷ Hành đó sống cùng khu với cô.
Cô từ chối ở đây, chẳng lẽ cô muốn ở chung khu với tên đó?
Cổ tay Thẩm Du đau xót, làn da tiếp xúc với đồng hồ của anh hơi lạnh.
Cô nghĩ một lát rồi nói với ngữ khí hoà hoãn.
"Vậy để em suy nghĩ một chút."
Khoé miệng Tạ Tân Chiêu nới lỏng.
"Ừ."
Tay anh cũng buông lỏng ra nhưng vẫn nắm lấy tay Thẩm Du không bỏ.
Anh thật sự không muốn thừa nhận bản thân mình vẫn lưu luyến muốn tiếp xúc với Thẩm Du.
Cho dù chỉ chạm vào một chút như nắm cổ tay.
Thẩm Du lẳng lặng nhìn anh: "Còn việc gì nữa sao?"
Cổ họng Tạ Tân Chiêu giật giật, buông tay cô ra rồi nâng tay mình lên xem đồng hồ.
"Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm chiều đi."
Thẩm Du sửng sốt, ngó nhìn đồng hồ của anh.
Cô cúi người tới, tóc quét qua cánh tay Tạ Tân Chiêu, mang đến mùi thơm tươi mát của hoa cỏ.
Nhưng một giây sau Thẩm Du đã ngẩng đầu.
"Bây giờ mới 3 giờ chiều mà."
Một đôi mắt sạch sẽ thanh minh như viết mấy chữ rõ ràng "đừng có lừa em".
Tạ Tân Chiêu ho khan một tiếng.
"3 giờ cũng đâu còn sớm sủa gì."
Anh dừng một chút: "Bình thường em ăn thế nào?"
Anh nói xong lại nhíu mày theo bản năng.
Lâu lắm không gặp, bây giờ nói gì cũng xa lạ.
Nhưng thật ra Thẩm Du lại không quá để ý, đúng sự thật trả lời: "Em đều ăn ở nhà."
"Ở nhà..."
Tạ Tân Chiêu nhớ lại một chút, hình như trước kia Thẩm Du chỉ biết mỗi mì gói.
Mày anh càng nhíu chặt hơn: "Bây giờ em biết nấu ăn rồi?"
Thẩm Du gật đầu: "Có thể xem là như vậy."
Tạ Tân Chiêu "ồ" một tiếng, tức khắc lồng ngực bị cảm giác chua xót lấp đầy.
Cô vì ai mà học nấu ăn chứ?
Là vì bản thân...hay tên đàn ông nào khác?
Vào khoảng thời gian mà anh không thể tham dự đó, thiếu nữ không hiểu chuyện đã dần trưởng thành.
"Vậy tối nay em nấu cho tôi ăn đi." Tạ Tân Chiêu còn chưa từ bỏ ý định.
Thẩm Du mở to mắt.
Tạ Tân Chiêu mím môi: "Không được sao? Dựa vào quan hệ lúc trước của chúng ta, một bữa cơm cũng không được à? Em ăn nhiều bữa với tên đó như vậy rồi, không thể ăn với tôi được sao?"
Thẩm Du nghi hoặc: "Ai cơ?"
Tạ Tân Chiêu nhìn cô một cách nặng nề, sau một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: "Kỷ Hành."
Thẩm Du trương môi: "Chúng em là..."
Nói được một nửa, Tạ Tân Chiêu đã dùng tay bịt kín miệng cô lại.
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."
Đề tài này là anh nhắc tới, cô nói tiếp anh lại không vui.
Thẩm Du chớp chớp mắt rồi gật đầu.
Tạ Tân Chiêu thấy vậy mới buông tay ra: "Đi mua đồ ăn."
Anh không cho cô xía vào một lời mà cất bước đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Du cũng đi theo sau anh.
Vừa ra đến bên ngoài, gió lạnh đánh úp lại, tóc của Thẩm Du cũng bị thổi loạn lên.
Hôm nay cô không cầm theo dây buộc tóc nên chỉ có thể dùng tay vuốt lại.
Xe Tạ Tân Chiêu không ở chỗ này, hai người đi xe của Thẩm Du.
Siêu thị cách chỗ này không xa, lái xe cũng chỉ mất 10 phút.
Tới nơi, Thẩm Du đỗ xe xong thì nghe được Tạ Tân Chiêu thấp giọng nói.
"Bây giờ em lái xe cũng rất thành thạo."
"Hửm?" Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh.
Tạ Tân Chiêu mím môi, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Thẩm Du nhíu mày, có chút không xác định ban nãy có phải anh không