Người xưa thường nói ba mươi năm đầu ngủ không muốn dậy, ba mươi năm sau nằm không muốn ngủ.
Chân trời nơi núi xa mới lờ mờ chuyển màu xám bạc các cụ già trong viện dưỡng lão đã lục tục trở dậy.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có người tản bộ, tiếng bước chân chậm chạp, tiếng ba-toong gõ khẽ xuống nền xen lẫn cả những âm thanh hô hự của muôn vàn bài tập dưỡng sinh chào ngày mới các cụ nghĩ ra.
Ồn ào thật sự, nhưng lại không khiến người ta khó chịu chút nào.
Quý Thương mở mắt, vén một góc rèm cửa ngó ra.
Trong sân các cụ ông vừa đứng tấn vừa hít vào thở ra, các cụ bà khom lưng thả thõng hai vai rung rung cánh tay như điện giật, miệng cũng thở ra hít vào lẩm bẩm đếm một hai.
Các cụ lớn tuổi hơn nữa thì đứng dựa góc sân tập hít thở hoặc là chậm rãi múa một bài khí công Ngũ Cầm Hí, làm hẳn động tác đại bàng giương cánh thi xem ai giữ được lâu hơn.
Đinh Hằng Viễn ngồi trên giường nhìn Quý Thương.
Ngắm những tia nắng sớm dịu dàng đậu trên cái đầu bù rối của Quý Thương, ngắm Quý Thương có vẻ buồn cười khi thấy các cụ ung dung tập tành chào ngày mới, ngắm đến khi Quý Thương quay lại nhìn mình và nụ cười trên môi Quý Thương biến mất.
“Anh phải đi rồi, Tiểu Cửu.” Đinh Hằng Viễn dằn xuống nỗi thất vọng vô biên trong lòng, cố lấy lại vẻ ôn tồn nhã nhặn như trước.
“Hả?” Quý Thương ngơ ngác vớ điện thoại, thấy máy tắt anh lại ngẩn ra, bỏ điện thoại xuống quay đầu nhìn bầu trời trắng bạch, “Đường đi được chưa? Đã sáng hẳn đâu, mấy giờ rồi?”
“Viện trưởng bảo thông đường rồi, xe qua được rồi.
Đường dây điện thì chưa sửa xong, tháp tín hiệu cũng vậy.” vừa nói Đinh Hằng Viễn vừa đứng dậy, anh ta vội xách túi hành lý trên đầu giường để ngăn mình không đưa tay xoa mớ tóc rối của Quý Thương, rồi anh ta giơ tay kia lên nhìn đồng hồ, nói: “6 giờ 15.
Nhưng 1 giờ chiều anh có ca mổ nên bây giờ phải đi thôi, không thì không kịp.”
“Để em tiễn anh.” Quý Thương cào lại đầu tóc, áo quần rồi đi ra khỏi phòng cùng Đinh Hằng Viễn.
Đinh Hằng Viễn đẩy xe lăn đưa Đinh Thiếu Đông ra đến bãi đỗ xe, Quý Thương đứng bên cạnh ô tô đợi anh ta.
Rốt cuộc hai cha con này sẽ không bao giờ trở lại được những năm tháng ấy.
Chỉ vì con gà trống bị nhổ trụi lông cổ mà Đinh Thiếu Đông cầm chổi vờ đuổi đánh Đinh Hằng Viễn quanh sân, chẳng qua cái cán chổi chưa một lần thực sự vụt vào người Đinh Hằng Viễn.
Quý Thương nhớ tới những lời Đinh Hằng Viễn nói với anh lúc ra đến cửa: “Cha anh vốn đã ít nói, từ lúc mẹ anh mất ông càng kiệm lời hơn.
Hôm qua bất ngờ gặp em có lẽ ông nhớ lại chuyện cũ nên không biết phải nói gì, em đừng để bụng nhé.”
Chuyện cũ đương nhiên là ám chỉ cái chết của Đinh Tư Tân.
Tránh làm sao được, Quý Thương nhìn thấy Đinh Thiếu Đông tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Bởi vậy không cần biết thái độ lạnh nhạt của Đinh Thiếu Đông ngày hôm qua bắt nguồn từ nguyên nhân nào Quý Thương đều thông cảm được.
Đinh Hằng Viễn bế cha anh ta vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho ông.
Quý Thương vừa gấp xe lăn lại thì Đinh Hằng Viễn đưa tay nhấc cái xe lên: “Để anh.”
Quý Thương nói: “Em xếp xong rồi để em cất cho, anh lên xe đi.”
“Nặng lắm! Tay em bây giờ đúng là trói gà không chặt đấy, làm được không?” Đinh Hằng Viễn mỉm cười đầy hàm ý.
Ngày mới gặp nhau, sau khi con gà trống kia thoát khỏi móng vuốt của hai thằng, Đinh Hằng Viễn liền lấy xe máy của cha đèo Quý Thương lên chợ thị trấn mua một con gà trống khác chừng ba, bốn kg, nhờ người ta thịt luôn.
Trên đường về Quý Thương chê nặng không muốn xách Đinh Hằng Viễn phải treo gà trên đầu xe.
Từ đó về sau hễ có dịp là Đinh Hằng Viễn sẽ chế giễu Quý Thương ‘tay trói gà không chặt’.
Kỷ niệm cũ nghĩ lại cũng thấy vui, Quý Thương bật cười.
Cuối cùng anh cũng tỏ ra thoải mái một chút: “Đó là em lười thôi, anh tưởng em không xách được thật hay sao!”
Quý Thương cầm cái xe lăn không thả ra, Đinh Hằng Viễn cũng không chịu buông tay, hai người cứ thế vừa khách sáo vừa cười cười thân ái với nhau… rồi đột nhiên Quý Thương thấy trong tay nhẹ bẫng.
Chẳng biết một anh chàng từ đâu xuất hiện lạnh lùng giật cái xe lăn khỏi tay hai người, anh ta quay sang nhìn Đinh Hằng Viễn: “Khách sáo quá.
Để đấy tôi.”
“Cho vào đâu đây? Cốp sau nhé?”
Doãn Hạo mặt lạnh như tiền lách qua người Quý Thương, đi thẳng ra sau xe.
Một tay anh cầm xe lăn, một tay lần sờ phần đuôi xe đầy bùn đất để tìm nút mở cốp.
Lần lần một lát anh đã thấy cái hình tròn hơi gồ lên ở chính giữa.
Anh vừa định ấn nút thì Đinh Hằng Viễn nói: “Phiền anh cho vào ghế sau hộ, trong cốp nhiều đồ lặt vặt không nhét được đâu.”
Quý Thương đứng ngay cạnh chỗ ghế sau, anh nhanh tay mở cửa xe ra.
Bấy giờ Doãn Hạo mới liếc nhìn anh một cái, phải nói là liếc đúng một cái.
Không bắt được chút cảm xúc nào mà Quý Thương cứ cảm thấy người này sao có vẻ hằm hè vậy, như là không vừa lòng với mình cho lắm.
Đóng cửa xe xong Quý Thương lại không nén được tò mò, anh hỏi Doãn Hạo: “Sao cậu lại đến đây?”
“Điều tra vụ án.” Doãn Hạo đáp gọn.
“Điều tra vụ án à?” Đinh Hằng Viễn hỏi, “Anh đây là cảnh sát sao?”
Quý Thương vội nói: “Xin lỗi, quên giới thiệu hai người với nhau.”
“Đây là cảnh sát hình sự Doãn Hạo.”
“Còn đây là bác sĩ Đinh Hằng Viễn ở bệnh viện số hai.”
Doãn Hạo và Đinh Hằng Viễn nhìn nhau rồi lịch sự bắt tay.
Đinh Hằng Viễn mỉm cười, tỏ vẻ sực nhớ ra: “Hình như tôi thấy cảnh sát Doãn trên tin tức rồi, quả là tuổi trẻ tài cao.”
Doãn Hạo nghiêm túc đáp: “Đâu chỉ trên tin tức, chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi.”
Đinh Hằng Viễn do dự hỏi: “Hai lần à?”
“Một lần ở bệnh viện, một lần ở Nhàn Tiêu.” Doãn Hạo giật giật môi, “Chắc bác sĩ Đinh không để ý đến tôi.”
Ánh mắt Quý Thương rơi vào bàn tay hai người vẫn đang nắm không buông, hình ảnh kỳ quặc này tự dưng lại có phần ngượng ngùng khó tả.
Đinh Thiếu Đông ngồi trên xe húng hắng ho khan, bấy giờ Đinh Hằng Viễn mới như hoàn hồn buông tay Doãn Hạo ra.
Đinh Thiếu Đông nói: “Đi thôi Hằng Viễn, đừng để muộn ca mổ.”
Đinh Hằng Viễn nói với Quý Thương và Doãn Hạo: “Vậy anh đi trước nhé.
Lát nữa có điện nhớ sạc điện thoại nhé Tiểu Cửu, để anh báo trước đường xá cho.
Nếu không vội gì có lẽ tối em hẵng xuống núi, an toàn là trên hết.”
Quý Thương đáp: “Được rồi, anh lái xe cẩn thận.”
Đinh Hằng Viễn rời mắt khỏi gương mặt Quý Thương, anh ta đang định mở cửa xe thì bị Doãn Hạo gọi lại, hỏi: “Tiện hỏi bác sĩ Đinh một chút, hôm qua mấy giờ anh đến viện dưỡng lão Thường Bình vậy?”
“Lúc đó trời bắt đầu mưa…” Đinh Hằng Viễn trầm ngâm nhìn về phía Quý Thương, “Chắc là khoảng…”
Quý Thương đáp: “1 rưỡi trưa.”
Đinh Hằng Viễn phụ họa: “Phải rồi, tôi nhớ lúc đó vừa hết mục tin tức buổi trưa, đúng là 1 rưỡi.
Có chuyện gì à cảnh sát Doãn?”
Quý Thương cũng thắc mắc nhìn Doãn Hạo.
“Một cặp mẹ con mất tích sau khi rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình vào giữa trưa hôm qua.” Doãn Hạo trả lời, “Nhưng thời gian anh đến viện dưỡng lão không trùng với họ nên trước mắt bác sĩ Đinh có thể về.”
Đinh Hằng Viễn ngẩn người, tiếp nhận được tín hiệu ‘người không có phận sự mời biến nhanh’ từ Doãn Hạo, anh ta đành đáp, “Nếu còn cần gì Tiểu Cửu có thể liên lạc với tôi.”
Nói xong Đinh Hằng Viễn mở cửa lên xe.
Đinh Thiếu Đông ngồi trên ghế phụ vẫn đeo khẩu trang, lạnh lùng nhìn phía trước như không để tâm đến xung quanh, đột nhiên ông ta quay lại nhìn Quý Thương và nói: “Tiểu Cửu con lại đây.”
“Chú Đinh ạ.” Quý Thương nghe lời đến bên cửa sổ xe.
“Tiểu Cửu này…” Đinh Thiếu Đông run rẩy chìa tay qua cửa sổ, Quý Thương vội đưa tay ra, Đinh Thiếu Đông chụp được tay anh.
Giọng Đinh Thiếu Đông rất khàn, như thể khổ ải mười phương đều dằn trên đầu lưỡi ông ta: “Chà, những lời trước kia chú Đinh nói trong lúc nóng giận liệu chú có thể muối mặt mong con quên đi được không?”
“Chú Đinh…”
Đinh Thiếu Đông nói tiếp: “Là lỗi của chú Đinh, chú Đinh sai rồi.
Sau này con thường gặp gỡ Hằng Viễn nhé.
Chú sai rồi, chú không nên trách con như thế, tại chú, chú sai.
Khụ… khụ khụ…”
Càng nói Đinh Thiếu Đông càng kích động, ông ta bụm miệng ho sù sụ.
“Đừng nói nữa, cha ơi.” Đinh Hằng Viễn cau mày, anh ta không nhìn Quý Thương mà nhẹ nhàng vỗ lưng cho cha mình.
“Chú Đinh ạ, chuyện qua lâu lắm rồi, cháu quên cả rồi.
Chú cũng nên quên đi.” Quý Thương nói xong thì nhìn sang Đinh Hằng Viễn, “Lái xe cẩn thận nhé anh Hằng Viễn.”
Quý Thương nhìn theo xe Đinh Hằng Viễn cho đến khi nó biến mất tại khúc quanh trên đường núi.
Mà ánh mắt Doãn Hạo thì cứ thản nhiên dán trên mặt Quý Thương, soi mói từng biểu cảm của anh.
Quý Thương quay sang vừa lúc chạm phải ánh mắt thẳng tưng của Doãn Hạo, nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi: “Hai mẹ con mất tích có phải là Khuông Khiết và Dịch Hương Tuyết không?”
Doãn Hạo đã sớm chấp nhận sức quan sát nhạy bén của Quý Thương, bất cứ lúc nào người này cũng có thể đưa ra suy luận chuẩn