Màn sương mù sũng ẩm bao phủ con đường ven rừng tan dần trong ánh nắng ban mai.
Nắng loang từ đỉnh núi xuống sườn núi, len lỏi vào những tán cây vàng lục.
Đường điện vẫn chưa được sửa xong, Quý Thương phải nổ máy xe sạc tạm cái điện thoại đã tắt ngóm cả đêm.
Điện thoại vừa khởi động anh đã nhận được tin nhắn của Đinh Hằng Viễn.
So với con đường gần như tê liệt lúc Doãn Hạo lên núi thì hiện giờ bùn đất, các loại chướng ngại vật đã được dọn sạch sẽ hẳn.
Tháp tín hiệu treo tòng teng giữa trời cũng đã được cố định lại.
Quý Thương nhắn tin cho Tiểu Nê Ba, bảo cô xách đồ ra bãi đỗ xe, chuẩn bị đi về.
Anh vừa bấm gửi tin nhắn thì có tiếng gõ cửa sổ xe.
Doãn Hạo đứng ngoài, tay chống lên nóc xe, cúi đầu nhìn Quý Thương.
Quý Thương mở chốt nhưng Doãn Hạo không mở cửa ra mà lại ra hiệu cho anh xuống.
Quý Thương chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn xuống xe.
Doãn Hạo vòng qua đầu xe, chậm rãi tiến về phía Quý Thương: “Có rảnh không?”
“Anh là chúa tể thời gian mà.” Quý Thương vừa tự giễu vừa nghiêng mặt nhìn về phía bên kia bãi xe, tránh ánh mắt nóng bỏng của Doãn Hạo.
Có một người vội vã chạy qua cổng lớn viện dưỡng lão, từ xa người đó đã bấm khóa điện mở cửa xe.
Chiếc xe con màu trắng đậu gần tường nháy nháy đèn.
Hướng Siêu chạy đến nơi, mở cửa, lên xe và lái đi.
Doãn Hạo huơ huơ tay trước mặt Quý Thương: “Nhìn gì vậy?”
Tiếng lốp xe rít trên mặt đường nhỏ dần, chiếc xe màu trắng biến mất ở khúc quanh trên đường núi.
Thật ra Quý Thương cũng chẳng biết mình đang quan sát cái gì nữa.
Chỉ là tư duy theo quán tính làm anh thấy bận lòng, anh nghĩ cái vẻ bối rối, vội vã của Hướng Siêu khi rời đi không hợp lắm với một người vừa nhận được tin báo bình an của người thân tưởng bị mất tích.
Quý Thương lấy lại tinh thần, trong thoáng mơ hồ anh chỉ nghe được Doãn Hạo hỏi ‘nhìn gì vậy?’, anh liền thuận miệng đáp: “Có gì đâu.”
Doãn Hạo thấy tâm hồn anh còn bay tận đẩu đâu liền thừa cơ nói: “Thế là anh đồng ý đề nghị của em vừa rồi rồi nhé?”
“Ừ ừ.” Quý Thương lại thuận miệng trả lời, rồi đột nhiên anh hỏi lại, “Anh đồng ý cái gì?”
“Đưa anh đến chỗ này.” Doãn Hạo liếc qua cánh tay phải Quý Thương, “Em lái cho, anh ngồi ghế phụ đi.”
Lúc Quý Thương lên xe Doãn Hạo đang định chỉnh lại ghế lái.
Quý Thương vội nói: “Em đừng có động vào đấy, chỉnh mất là anh không chỉnh lại được đâu.
Ghế như thế anh ngồi là hoàn hảo rồi, thừa một cm thiếu một cm đều không được.”
Doãn Hạo ngoan ngoãn ngừng tay.
Nhưng thắt dây an toàn xong anh chàng lại vỗ vỗ chân mình, ra vẻ ấm ức bảo: “Tội nghiệp đôi chân dài của tao, không có chỗ cho chúng mày duỗi rồi.”
Quý Thương phì cười: “Gớm gớm mặt dày.
Cao hơn anh mấy tí mà dám khoe? Anh kéo xà đơn một tiếng thì cao bằng em chứ gì.”
“Anh kéo được xà, chắc em thì không?” Doãn Hạo liếc Quý Thương, mắt anh lấp lánh, miệng hơi mỉm cười.
Biết thừa là trêu ghẹo đấy mà chẳng hiểu sao cái nhìn lại sâu xa đến mức làm người ta e ngại.
Quý Thương ngẩn ra… một lúc sau anh mới bảo: “Đồ trẻ con!”
Doãn Hạo bắt được một tia ngượng nghịu trong mấy giây ngẩn người của Quý Thương, thế là cả khóe môi lẫn đuôi mày anh lại càng được thể nhướng lên hí hửng.
Anh quay đi khởi động xe, có vẻ rất hài lòng.
Xe chậm rãi lái ra cổng rồi lại dừng bánh trước mặt Tiểu Nê Ba đang đứng nhe răng trợn mắt.
Tiểu Nê Ba ấm ức bảo: “Sếp ơi anh định đi đâu với cảnh sát Doãn vậy? Thế em thì sao? Anh bỏ em ở đây à?”
“Sếp cô phải đi đằng này với tôi, chưa được về đâu.” Doãn Hạo chỉ chỉ Đặng Đăng đứng sau lưng Tiểu Nê Ba, “Nếu cô là người dân lạc đường cần được hỗ trợ thì có thể nhờ anh cảnh sát sau lưng cô đưa về.”
“Sếp này…” Tiểu Nê Ba lắp bắp, “Anh… anh phạm tội rồi à? Lần này anh bị bắt thật à?”
Quý Thương không nhịn được cười phá lên: “Sao lúc nào em cũng nghĩ anh sẽ bị bắt vậy? Sếp em có bao giờ làm gì sai trái đâu hả?”
Tiểu Nê Ba phùng má, lẩm bẩm: “Cảnh sát đòi dẫn anh đi không phải phạm tội thì sao nữa? Không lẽ bắt anh đi góp công kiến thiết nhà nước xã hội chủ nghĩa? Hay là định làm anh em xã hội chủ nghĩa với anh luôn?”
Quý Thương vô thức liếc sang Doãn Hạo, hình như đối phương không để tâm đến câu đùa khác người của Tiểu Nê Ba, thay vào đó cậu ta vẫn đang hăng hái dán mắt vào anh.
Quý Thương nghĩ thầm cái người này có khi còn chẳng biết Tiểu Nê Ba vừa đùa ấy.
“Lại đây Tiểu Nê Ba, để anh xem trong đầu em nhồi nhét cái thứ đồi trụy gì.”
Quý Thương làm bộ giơ tay lôi đầu Tiểu Nê Ba, Tiểu Nê Ba vội vàng giật lùi lại tránh.
Thế là Đặng Đăng đứng sau lưng lãnh nguyên một bàn chân cô, cậu chàng đau quá la oai oái.
“Đánh lén cảnh sát rồi! Cô đánh lén cảnh sát rồi! Tôi nói cho cô biết nhé đồng chí Nghê Hiểu, cô sẽ bị bắt!”
“Dám dọa tôi à? Anh là cảnh sát nhân dân mà lại đi dọa tôi à.”
“Thế… thế này đi, tôi với cô hòa giải đi vậy.”
“Hòa giải kiểu gì hả?”
“Tí nữa về Nhàn Tiêu lại chiên cho tôi mấy cái bánh bí đỏ nhá?”
“Ui ui, như thế này là lạm dụng chức vụ để tham ô ăn của đút.”
“Ha… cô biết cả cái này cơ đấy.”
“Có gì mà tôi không biết.
Anh đúng là đồ tham lam.”
Nghê Hiểu và Đặng Đăng vừa đấu võ mồm vừa trở vào bãi xe, tiếng chí chóe xa dần.
Doãn Hạo lại khởi động xe, lái ra khỏi viện dưỡng lão Thường Bình trên sườn núi Tây Bình.
Quý Thương vẫn nhớ vị trí tòa tháp tín hiệu nọ.
Đi từ chân núi lên đến viện dưỡng lão có hai nhà khách, và tháp tín hiệu nằm khoảng giữa hai nhà khách này.
Xe đi chừng mười phút, nếu Quý Thương nhớ không nhầm thì họ sắp đi qua nhà khách thứ nhất.
Khi bức tường màu xám của tòa nhà nọ xuất hiện ở đầu kia đường, Quý Thương vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Người nhà họ có bảo vì sao Khuông Khiết và Dịch Hương Tuyết lại về muộn và không liên lạc được không?”
Vì Quý Thương hỏi bất ngờ nên mất một lúc Doãn Hạo mới đáp: “Hôm qua núi Tây Bình mưa còn gì? Chiếc xe chở Khuông Khiết xuống núi đi giữa chừng thì chết máy, sau đó cô ta không gọi được xe nào khác.
Rồi thì mưa to, đất lở chặn đường xuống núi, cô ta đành nghỉ lại một nhà khách trên núi Tây Bình.
Tối qua núi Tây Bình mất điện, điện thoại di động của cô ta hết pin nên không gọi về nhà được.”
“Đúng là kỳ lạ thật.” nhìn khu nhà khách càng ngày càng gần trước mặt, Quý Thương bật cười, “Gần 12 giờ trưa Khuông Khiết rời khỏi viện dưỡng lão, 2 giờ mới bắt đầu mưa, 6 giờ đất lở chặn đường xuống núi.
Từ viện dưỡng lão xuống chân núi Tây Bình chỉ mất nửa giờ xe chạy, suốt sáu tiếng đồng hồ mà cô ta không gọi được xe lại cũng không gọi cho Hướng Siêu hay gọi về nhà nhờ giúp đỡ.
Cuối cùng còn ngủ lại một nhà khách xa lạ, đúng là nói vớ vẩn.”
Doãn Hạo nhướn mày, chậm rãi đạp phanh.
Anh dừng xe trước cổng chính khu nhà khách, sau đó xuống xe, rảo bước đi vào.
Mấy phút sau Doãn Hạo quay lại, lên xe.
“Sao rồi?”
Doãn Hạo lắc đầu: “Phòng nghỉ cuối tuần đã được đặt kín từ trong tuần rồi.
Chắc chắn hôm qua không có khách nào đến đột xuất mà có phòng cả.
Em cho lễ tân xem ảnh Khuông Khiết và Dịch Hương Tuyết nhưng không ai từng gặp mẹ con họ.”
“Từ viện dưỡng lão Thường Bình đến đoạn đường bị chặn vì mưa bão chỉ có đúng một nhà khách, nếu cô ta nghỉ lại giữa đường thật thì chỉ có thể là ở chỗ này thôi.”
Doãn Hạo hỏi: “Khuông Khiết nói dối hả?”
Quý Thương không đáp, anh rũ mắt suy nghĩ.
Vẻ mặt Hướng Siêu khi rời đi lại xuất hiện trong đầu anh cùng cả cảm giác quái lạ cậu ta gây cho anh lúc đó.
Đột nhiên lông mày Quý Thương giật một cái, anh quay sang trầm