Cuối tháng 8 là độ nắng nóng cao điểm ở thành phố Vân Bàn.
Cái điều hòa cũ nằm cô liêu trong góc phòng đã chạy hết công suất suốt hai tháng vẫn đang cần mẫn cống hiến sức già cho đội hình sự.
Sài Lộ ôm chồng hồ sơ to tướng đứng lật lật xem ngay trước cửa gió điều hòa.
Đặng Đăng ngồi còng lưng, tay nhấp chuột, mắt dán vào màn hình đọc thông tin chi tiết về Ngô Anh Tư được cục công an huyện Linh Khê, tỉnh Ninh An gửi lên.
Nửa năm trước, với mong muốn cho nhân viên được ngồi làm việc thoải mái hơn, Tào Vệ Vệ đã đề nghị cấp một loạt ghế mới cho trung đội.
Lô ghế này bọc mặt lưới, lót nệm bông, tả thôi cũng biết là ngồi bao êm bao mềm, mỗi tội hè sang thì đến khổ.
Đặng Đăng cảm giác nếu cứ ngồi lọt thỏm trên ghế một lúc nữa thì cái quần đùi của cậu ta cũng sẽ ướt sũng mồ hôi, thế nên cậu chàng tranh thủ nhích nhích mông lên trước để ngồi mé cạnh ghế, trông đúng chuẩn dáng ngồi thục nữ.
“Lạ nhỉ.” Đặng Đăng lẩm bẩm: “Theo trong này thì Ngô Anh Tư đâu có cháu.”
“Sao vậy?” Sài Lộ ngẩng lên nhìn Đặng Đăng, thấy cậu chàng sắp nóng lè lưỡi cô liền nhích người sang một bên và đưa tay gạt cửa gió điều hòa để hơi lạnh thổi về phía cậu ta.
Đặng Đăng ngoái lại vẫy Sài Lộ lại gần.
Hồ sơ trên màn hình thể hiện ba năm trước Ngô Anh Tư đã bắt đầu vào ở viện dưỡng lão của huyện Linh Khê.
Bà ta được vào theo chính sách “Năm bảo hộ (1)”, tức là về mặt pháp luật bà ta không hề có người có trách nhiệm phụng dưỡng.
Bà ta không có con nên sau khi chồng và người thân trực hệ qua đời hết bà ta trở thành một người già neo đơn đúng nghĩa.
“Thế phía gia đình Trương Sấm thì sao? Có tìm được gì liên quan không?” Sài Lộ hỏi.
Đặng Đăng lắc đầu: “Chẳng thấy nhà Trương Sấm có quan hệ gì với Ngô Anh Tư cả.
Mà trong họ hàng Trương Sấm cũng không có anh em trai nào cùng tầm tuổi.”
“Vô lý.” Sài Lộ xắn tay áo lên rồi lại trở về chỗ đứng trước cửa gió điều hòa, “Chính Trương Sấm cũng thừa nhận Ngô Anh Tư là họ hàng rồi mà?”
Đặng Đăng cáu tiết bảo: “Sư bố nó chứ em phải truy lên tổ tông ba đời nhà nó mới được, em không tin là không tìm ra.”
Đúng lúc đó thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tán Tài đồng tử (2) Doãn Hạo xách cà phê đá vào: “Sao, cậu định truy tổ tông ba đời nhà ai thế?”
Sài Lộ mắt tinh như cú, cô tia thấy Quý Thương đi sau Doãn Hạo nên vẫy tay loạn xạ.
Chào hỏi xong cô mới xăng xái chạy ra lấy cà phê Doãn Hạo mua về.
Doãn Hạo đã hỏi trước có bao nhiêu người ở nhà nhưng Quý Thương vẫn mua dư một ly cà phê.
Anh nhét ly đó cho Sài Lộ rồi nháy mắt bảo cô: “Lát nữa đội trưởng Tào triệu tập họp anh Từ kiểu gì cũng về, cầm lấy mà đưa cho ảnh.”
Doãn Hạo liếc nhanh sang Quý Thương, bụng nghĩ thầm cái người này là Nguyệt lão đầu thai hay Cupid đổi quốc tịch vậy, cứ mai mối cho thiên hạ đi, thân mình thì không thèm lo.
“Có mỗi phần của anh ấy còn mọi người nhịn có ổn không?” Sài Lộ vội vàng cầm ly cà phê nhưng còn phải giả bộ hỏi thêm.
Cả đống cà phê mua về chỉ có đúng hai ly đặc biệt mùa hè.
Trong đó một ly Doãn Hạo đã cắm ngay ống hút đưa cho Quý Thương.
Ly kia là Quý Thương gọi nhưng anh giữ lại cho Sài Lộ làm ‘sính lễ’.
Miếng bìa bọc quanh ly cà phê này khác với những ly còn lại, trên đó in lời quảng cáo – Cà phê đá xua tan nắng nóng, người tặng cà phê người ấm lòng.
“Còn làm bộ.” Doãn Hạo tức khí nói, “Thế thì trả lại đây.”
Sài Lộ vội né vào bên cạnh Quý Thương, tay giữ chặt ly cà phê.
Quý Thương bảo: “Nhớ bảo là cô mua đấy, thế thì ai cũng hiểu thôi.”
Quý Thương chỉ gặp vài lần đã thấy rõ tình cảm của Sài Lộ với Từ Bân, vậy thì người trong đội này ngoài anh chàng đầu gỗ Từ Bân ra chắc ai cũng biết tỏng rồi.
Sài Lộ làm bộ ngượng ngùng nhưng miệng thì cười không mím được, cô nàng ỏng eo cầm ly cà phê đi cất vào cái tủ lạnh nhỏ trong phòng.
Đặng Đăng ngồi sau hấp háy mắt và cười nhạo một tràng đúng cái giọng cay cú của bọn không có người yêu.
Lúc sau, Sài Lộ và Đặng Đăng cùng lược thuật lại những thông tin mình thu được.
Quý Thương và Doãn Hạo đều cảm thấy câu đùa “truy tổ tông ba đời” của Đặng Đăng cũng không hẳn là vô lý.
Vậy là Quý Thương nhiệt tình khen ngợi, đối tượng được nghe dỗ ngọt cũng mát cả lòng dạ.
Cuối cùng Đặng Đăng hừng hực ý chí bê chồng tài liệu dày cộp về bàn soi soi tìm tìm một hồi lâu mới sực hiểu ra là mình vừa bị Quý Thương phỉnh phờ.
Đặng Đăng nghĩ thầm anh Cửu đúng là quá nham hiểm, chỉ uốn ba tấc lưỡi mà khiến người ta phải cun cút làm cu li cho mình.
Thể loại thẳng ruột ngựa như Doãn Hạo chắc chắn không phải là đối thủ của anh Cửu.
Cậu chàng rất sáng suốt rút ra một điều rằng may quá, có vẻ Nghê Hiểu không giống anh sếp nhà cô ấy.
Gần đến giờ tan sở Tào Vệ Vệ mới về bắt đầu cuộc họp phân tích vụ án của trung đội hai.
Họp xong, Tào Vệ Vệ giữ một mình Doãn Hạo ở lại.
Từ Bân lúc này đang phụ trách chính một vụ án khác nên đã lâu anh chưa gặp lại Quý Thương.
Lúc ra khỏi phòng họp, hai người vừa đi vừa trao đổi về vụ này cho đến tận phòng làm việc của trung đội.
Bàn làm việc của Từ Bân nằm gần chỗ Doãn Hạo, Quý Thương ngồi trước bàn Doãn Hạo, anh vừa xem tài liệu về Trương Sấm và Ngô Anh Tư vừa lơ đễnh liếc trên bàn Từ Bân.
“Cà phê đá xua tan nắng nóng, người tặng cà phê người ấm lòng.” Quý Thương cố tình đọc thành tiếng dòng chữ in trên miếng bìa ngoài ly.
“Gì cơ?” Từ Bân ngơ ngác hỏi.
Quý Thương biết ngay mà, Từ Bân đâu có nhận ra.
Anh liền chỉ chỉ ly cà phê Từ Bân để trên bàn rồi làm như thản nhiên bảo: “Quảng cáo in ngoài ly cà phê đó.”
Rầm! một cái, ghế Sài Lộ ngồi trượt bắn vào hộc tủ bên cạnh, tiếng va đập như sấm nổ.
Cô cuống quýt đứng dậy, bưng hai má đỏ bừng chạy ra ngoài: “Phòng nóng như cái lò vậy.
Tôi phải đi kiếm đội trưởng Tào đòi mua điều hòa mới thôi!”
Từ Bân nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Sài Lộ rồi lại đưa mắt nhìn dòng chữ bên ngoài ly cà phê, anh ngẩn mặt.
Tào Vệ Vệ giữ Doãn Hạo lại không phải vì công việc.
Sau khi bị Doãn Hạo chọc tức đến mức tông cửa bỏ đi, ngày hôm sau vợ chồng Doãn Trác Văn đã về thủ đô nhưng trước đó họ còn gặp Tào Vệ Vệ nữa.
“Cậu làm gì mà để ba cậu giận quá vậy?” Tào Vệ Vệ hỏi Doãn Hạo.
Có vẻ Doãn Trác Văn không nói hết sự tình cho Tào Vệ Vệ, Doãn Hạo liền kiếm cớ đáp: “Thì vẫn chuyện em bỏ thủ đô về Vân Bàn thôi, ba em bảo em quay về nhưng em không chịu.”
Tào Vệ Vệ cười nói: “Cái thằng này, chị không hiểu sao cậu thích Vân Bàn vậy? Ở đây ngoài chị cậu có ai quen biết đâu.
Với lại Vân Bàn làm sao bì được với thủ đô? Cậu thử hỏi bất cứ ai trong sở này xem có bao nhiêu người đang chạy các cửa mà chưa được điều đi? Nói như thời xưa thì đấy là hoàng thành, là dưới chân thiên tử, muốn thăng tiến thì đấy mới là đất vàng.”
“Ở đâu mà chẳng ngần ấy việc, chỉ cần được đánh án thì với em đâu cũng thế.
Em không phân biệt đâu.
Nếu muốn thăng tiến em đã chẳng làm cảnh sát.”
“Phải phải phải.” Doãn Hạo được điều về Vân Bàn đã ít lâu nên Tào Vệ Vệ cũng khá hiểu anh.
Bởi vậy chị càng thán phục cậu em này, “Tại chị nghĩ thực dụng quá.
Nhưng cậu phải hiểu này Doãn Hạo, giữ niềm tin của mình là tốt nhưng nếu cậu suốt đời chỉ là một cảnh sát viên ở Vân Bàn thì những gì cậu làm được là cực kì giới hạn.
Cậu phải thăng tiến, lời nói của cậu phải có sức nặng thì cậu mới làm được càng nhiều điều cậu muốn.”
Doãn Hạo tì người vào bàn họp, trầm ngâm không nói.
Thật sự ngay từ đầu anh không hề có ý định ở mãi thành phố Vân Bàn, sau khi điều tra xong vụ Tần Chí Kiệt đương nhiên anh sẽ trở lại thủ đô.
Nhưng giờ… có một nhân tố ngoài dự kiến xuất hiện làm thay đổi ý tưởng của anh.
Nhân tố đó là Quý Thương.
“À.” Tào Vệ Vệ vỗ vai Doãn Hạo – người đang nhăn tít cả trán và bảo: “Chị Hạ Quyên bảo chị giới thiệu bạn gái cho cậu đấy, tiêu chuẩn của cậu thế nào hả? Thích cô kiểu gì đây?”
Doãn Hạo đứng thẳng lại, anh vuốt lại vạt áo rồi nhếch miệng, vừa đi ra phía cửa phòng vừa trả lời.
“Em thích người thông minh, mưu lược, tinh tế, nhạy bén.
Tốt nhất