“Mang cho anh ít đồ ăn lên tầng bốn nhé Tiểu Nê Ba.”
“Với lại để ý thằng nhỏ này hộ anh, nó mà bén mảng xuống nhà thì cứ bảo mấy đứa dần cho nó một trận.” Quý Thương giơ cái tay đang bị trói cùng Đới Thanh lên, tay kia anh chỉ chỉ vào mặt thằng nhỏ.
Tiểu Nê Ba há hốc mồm, mắt tròn xoe nhìn tay hai người đang bị cột vào nhau, trong đầu cô nàng nảy ra ti tỉ câu hỏi.
Thằng nhỏ đẹp mã này là ai? Mắc gì sếp phải cột tay với nó vậy??? Tính chơi trò gì thế? Với lại… thế này thì Doãn Hạo ra rìa hay sao?
“Nhìn gì?!” Đới Thanh xị mặt nạt cô gái đang nhìn mình chằm chằm, “Thấy du côn bắt nạt dân lành mà không biết đường báo cảnh sát à?”
Tiểu Nê Ba trợn mắt với thằng nhỏ, cô nghĩ thầm quả nhiên là cảnh sát Doãn xịn hơn hẳn.
Quý Thương thì chẳng thiết đấu khẩu với Đới Thanh nữa, xét cho cùng nó cũng chỉ là một thằng bé cứng đầu, quá cảnh giác với anh mà thôi.
Chưa đủ lông đủ cánh nên nó phải cố tỏ ra nguy hiểm bằng cái mẽ ngoài.
Quý Thương rảo bước thật nhanh, tiện thể giật mạnh cánh tay làm Đới Thanh lảo đảo suýt ngã.
Lên đến tầng bốn, Đới Thanh có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Quý Thương đưa quần áo là chịu thay, đưa cơm là chịu ngồi ăn.
Quý Thương cũng muốn đi thay quần áo ướt ra nhưng lại sợ Đới Thanh thừa dịp chạy mất, anh đành bắt cậu ta vào ngồi trong phòng thay đồ không có cửa sổ.
Lúc anh thay đồ xong đi ra mới thấy Đới Thanh đã ngồi ngật nghẽo thiếp đi trên băng ghế nệm trong phòng.
Cũng giỏi thích nghi lắm.
Phòng thay đồ hơi lạnh, từ đầu Quý Thương đã đoán được phần nào mục đích Đới Thanh lên du thuyền Lạc Thần nên giờ này tự dưng anh lại động lòng trắc ẩn.
Anh lấy một tấm thảm định đắp cho Đới Thanh, không ngờ thằng nhỏ này cảnh giác quá, vừa đụng tới là nó nhảy dựng lên.
Nhận ra người trước mắt và tấm thảm trên tay anh vẻ hung dữ của Đới Thanh mới dần dịu lại.
Quý Thương đứng dựa vào tủ quần áo, hỏi: “Em làm thuê ở sảnh buffet của Lạc Thần à?”
Đới Thanh nhíu mày đáp dạ.
Quý Thương lại hỏi: “Em làm ở đó là để tìm cơ hội lên tầng bốn du thuyền phải không?”
“Việc em lên đó có liên quan đến Đới Uyển, chị gái em phải không?”
Gương mặt Đới Thanh lộ ra một tia xúc động, nhưng cậu ta không trả lời câu hỏi của Quý Thương mà hỏi ngược lại: “Anh là cảnh sát thật à?”
Quý Thương tự dưng cảm thấy chột dạ, im lặng một lát và anh quyết định nói thật: “Không, nhưng người đi cùng tôi trên tầng bốn lúc nãy thì đúng là cảnh sát.”
Đới Thanh gật gù: “Đó, nói vậy mới đúng chứ, trông anh đâu giống cảnh sát.”
Quý Thương oán thầm sao anh lại không giống cảnh sát? Mà sao bảo Doãn Hạo là cảnh sát Đới Thanh lại tin ngay được vậy?
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Quý Thương lại nói.
“Theo tôi biết người ngoài không được lên tầng bốn, trừ khi là… đi bằng cách riêng như tôi.” Đới Thanh tô vẽ hành vi đục tường khoét vách của mình một tí rồi không đợi Quý Thương nói gì, cậu ta ném cho anh một nụ cười rất là gợi đòn: “Thế còn các anh lên đó làm gì?”
Quý Thương cảm thấy đối thoại với Đới Thanh thật mệt người, rõ ràng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà cứ hở ra lại muốn ăn nói trên cơ người ta.
Nhưng để cuộc nói chuyện khỏi đi vào ngõ cụt, anh đành nhẫn nhịn đáp: “Chúng tôi đến điều tra.”
“Điều tra á?” Đới Thanh ngớ mặt, hỏi: “Các anh cũng thấy cái chết của chị tôi bất thường hả? Đã thế sao các anh còn kết luận là tự sát??”
“Chúng tôi lên tầng đó không phải là để điều tra vụ chị em.” Quý Thương chậm rãi trấn an Đới Thanh: “Tôi đã xem hồ sơ vụ chị gái em nhảy lầu rồi, trước mắt mọi chứng cứ đều cho thấy đúng là cô ấy đã tự sát.”
“Cảnh sát các người chỉ biết mỗi chứng cứ, chứng cứ thì sao hả? Có video chị tôi nhảy xuống thì sao??” Đới Thanh đột nhiên bật dậy, sấn sổ đến trước mặt Quý Thương.
Dù thấp hơn Quý Thương mấy cm nhưng lúc này cậu ta không hề bị lép vế chút nào, hai mắt cậu ta long lên như sắp lọt khỏi tròng.
Quý Thương để mặc thằng nhỏ phẫn nộ, anh bình tĩnh quan sát từ khi nó mất kiểm soát tới lúc nó dần lấy lại tự chủ, thu những mũi gai nhọn hoắt trở vào cơ thể thiếu niên yếu đuối.
Chỉ còn cặp mắt đỏ ké chứng tỏ sự bất lực và không cam lòng của nó.
“Chị tôi không bao giờ tự sát.” Đới Thanh run run nói: “Vừa hôm trước chị tôi gọi điện bảo chị ấy đã để dành được một khoản tiền.
Chị ấy không muốn về tỉnh S cũng không muốn ở lại Vân Bàn nữa.
Xuân Thành bốn mùa ấm áp, giá nhà cũng rẻ.
Chị ấy định đến đó mua một căn nhà nhỏ, tìm một công việc để ổn định cuộc sống.”
“Chị ấy bảo chỉ cần mua nhà là chị ấy sẽ được tự do, được cảm giác có nhà để về.
Khi nào có nhà chị ấy sẽ cho tôi địa chỉ để tôi đến thăm chị ấy, chị ấy sẽ đưa tôi ra biển ở Xuân Thành xem chim ó cá bắt mồi.”
Đới Thanh lắc đầu quầy quậy: “Làm gì có chuyện chị ấy muốn chết? Chị ấy hận ba mẹ thiên vị tôi, chị ấy bảo chị ấy ghét tôi, mắng tôi là vì chị ấy cũng hận cả tôi… nhưng tôi biết chị ấy thương tôi nhất.
Chị ấy còn đang đợi hè này tôi khoe giấy báo trúng tuyển đại học, làm gì có chuyện chị ấy tự sát!”
Mặt Đới Thanh đã lem luốc nước mắt, thằng nhỏ ngẩng lên nhìn Quý Thương: “Bây giờ… bây giờ tôi muốn nghe chị ấy mắng cũng không được nữa rồi, không được nữa rồi…”
Thế ra lúc nãy trên bờ sông Tú Thủy Quý Thương vờ nổi giận mắng Đới Thanh rồi quạt đầu cậu ta một cái lại làm Đới Thanh nhớ đến Đới Uyển cũng từng đối xử với mình như vậy.
Có lẽ từ khi chị gái qua đời Đới Thanh chưa từng để lộ cho ai thấy sự yếu đuối của mình, bởi vậy sau một hồi thổn thức khóc kể với Quý Thương cậu ta kiệt sức và lại ngủ thiếp đi.
Cái chết của Đới Uyển khiến gia đình cô được nhà trường bồi thường một số tiền rất lớn, lại thêm có video ghi hình làm bằng chứng rõ ràng nên dù vẫn còn nhiều điểm nghi vấn thì cha mẹ họ cũng coi như bị bịt miệng rồi.
Nhưng Đới Thanh không chịu im lặng, cậu ta không tin rằng chị gái mình đã tự sát.
Cậu ta tìm đến trường học, tìm đến cục cảnh sát phụ trách vụ án và lần nào cũng bị đuổi về.
Lúc ấy cậu ta chỉ là một thằng bé chưa đầy mười tám tuổi đang học cấp ba, không biết phải làm thế nào nên Đới Thanh đành bắt đầu dò la từ những người quen của chị mình.
Trong số những người quen hiếm hoi Đới Uyển từng nhắc đến với em trai có một cô gái cô quen khi cùng làm việc ở quán bar.
Cô gái đó ít tuổi hơn cả Đới Uyển, đúng ra là cô ta chưa đủ tuổi đi làm nhưng thấy cô bé đang rất cần tiền nên Đới Uyển làm giúp cô ta một thẻ căn cước giả để được nhận công việc chào hàng trong quán.
Đới Thanh biết tên cô gái đó, cũng biết cả tên quán bar nên cậu ta mò đến tìm.
Nhưng bấy giờ cô gái đã không còn làm ở đó, Đới Thanh phải đi đi về về mấy lần cuối cùng mới tìm gặp được cô ta.
Cô ta cũng không cho cậu ta biết được gì nhiều, chỉ nói rằng Đới Uyển từng tiết lộ mình làm việc ở tầng cao nhất của một chiếc du thuyền tên là Lạc Thần.
Lúc trước đúng ra cô gái cũng định xin vào làm cùng nhưng chẳng hiểu tại sao Đới Uyển lại từ chối giới thiệu cô.
Vì chuyện đó mà hai người còn giận nhau một thời gian ngắn.
Đới Thanh nghi ngờ lúc sinh thời chị mình bị một tổ chức đa cấp nào đó lôi kéo, bức ép