Đêm khuya thanh vắng, phố xá tịch liêu.
Nhàn Tiêu không khóa cổng mà để hé độ một lóng tay lấp ló ánh vàng ấm áp.
Thôi thì ước mơ chỉ là mơ ước, biết anh sẽ đến người ta còn thức đợi là quý lắm rồi.
Một bát canh nóng, một cái ôm trìu mến tạm thời Doãn Hạo vẫn tự biết mình, chưa dám đòi hỏi.
Tiếng chuông gió trong đêm yên tĩnh như réo rắt vào linh hồn, Doãn Hạo chợt thấy lòng nôn nóng.
Anh hấp tấp mở cổng, đóng cổng, khóa lại.
Tiểu Nê Ba uể oải ngóc đầu lên rồi đầu cô quay theo hướng bóng người vừa lướt qua thành một góc chín mươi độ.
Đến khi cái lưng đó biến vào tòa nhà màu trắng trong sân chiếc chuông gió hình mèo cầu tài ngoài cổng vẫn còn đung đưa.
Quý Thương chỉ vào phòng ngủ, nói nhỏ: “Ngủ rồi.”
Doãn Hạo đặt hộp canh nóng xuống bàn rồi lẹ làng lấy hai cái bát ra múc canh.
Anh đưa một bát cho Quý Thương, “May quá vẫn kịp mua canh, muộn tí nữa thì quán bà Vương đóng cửa mất.”
Quý Thương cầm bát canh húp một miếng rồi bảo: “Cứ ăn thế này chẳng mấy chốc múi bụng anh đoàn kết vào làm một hết.” nói rồi anh đưa mắt liếc nhanh Doãn Hạo, “Em cũng coi chừng đấy.”
“Yên tâm, em vận động nhiều hơn nạp vào, không mập được.” Doãn Hạo nhìn lướt xuống eo Quý Thương: “Có anh ấy, vận động nhiều vào.”
Quý Thương sờ sờ bụng mình rồi lẩm bẩm: “Anh có mập đâu.”
“Em không bảo anh mập.” Doãn Hạo lắc đầu, cười suồng sã: “Nhưng mà anh yếu.”
“Ai bảo anh yếu!” giọng Quý Thương đột nhiên cao vút, anh hậm hực nạt: “Nè nè có thì mới nói nha.”
“Em đâu có nói, Tiểu Nê Ba nói đó.”
Đúng là Tiểu Nê Ba từng nói thật, Doãn Hạo nhớ lắm.
Nhưng mà Quý Thương thì quên rồi, thế nên lần này Tiểu Nê Ba lại bị anh sếp ghi sổ thêm một mối thù nữa.
Ban nãy hai người đã trao đổi với nhau qua điện thoại, trên đường Doãn Hạo lại gửi ảnh chụp hiện trường án mạng cho Quý Thương.
Cả hai cùng nhất trí rằng kẻ ẩn mình phía sau thúc đẩy hoặc trực tiếp ra tay trong cả ba vụ Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh, Trương Sấm chỉ là một.
Mà Quý Thương thì có khuynh hướng cho rằng “một” này không phải là “một người” mà là “một nhóm người”.
Xem xét ba vụ án này, chí ít là vụ Dịch Thiếu Thanh một người không thể thực hiện được.
Vậy thì nhóm người đứng trong bóng tối này rất phức tạp.
Chỉ hướng về động cơ rất rõ ràng, từ những thông tin họ nắm được hiện tại sự kiện gây thù oán duy nhất cả ba nạn nhân đồng thời liên đới chỉ có thể là cái chết của Đinh Tư Tân.
Nhưng sau khi người thân trực hệ của Đinh Tư Tân được loại trừ hết thì chính cái chỉ hướng đó lại đẩy vụ án vào màn sương mù dày đặc hơn nữa.
Quý Thương có một kế hoạch.
“Anh muốn về thôn Hoa Đài thử xem.” Quý Thương nói: “Hai lần trước anh Hằng Viễn đã có chứng cứ ngoại phạm thì vụ Trương Sấm lần này có lẽ ta cũng chẳng thu được gì hơn từ anh ấy đâu.”
Dù Đinh Hằng Viễn cứ lần lượt chứng minh được mình vô can nhưng sau cái chết của Trương Sấm điều đầu tiên Quý Thương và Doãn Hạo nghĩ đến vẫn là phải điều tra Đinh Hằng Viễn.
Động cơ và khả năng phạm tội quá rõ ràng, sau hơn mười năm trời người đầu tiên có đủ điều kiện và tình cảm để cầm dao báo thù cho Đinh Tư Tân luôn là Đinh Hằng Viễn.
Nhưng thật ra vẫn còn một khả năng nữa, đó cũng là lý do khiến Quý Thương muốn trở lại thôn Hoa Đài một lần.
Ngay lập tức Doãn Hạo hiểu ý tưởng của Quý Thương: “Em nhớ anh từng nói có một người bạn trai chơi với Đinh Tư Tân từ tiểu học đến cấp ba.
Hai người thân nhau đến mức đã có biểu hiện yêu đương sớm.”
Nhớ lại chuyện cũ Quý Thương cũng mỉm cười: “Anh nhớ Đinh Tư Tân từng kể với anh về cậu bạn trai đó, cô ấy nói cậu ta rất cởi mở, hài hước, vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Từ năm lớp sáu tiểu học cậu ta đã dám viết thư tình cho cô ấy lên bảng, chỉ không dám ký tên.
Giờ anh vẫn không quên được lúc ấy cô ấy vừa kể cho anh vừa ôm bụng cười thế nào.”
Doãn Hạo nhíu mày, do dự nói: “Kể cả hai người đó là thanh mai trúc mã, cực kỳ thân nhau nhưng khi Đinh Tư Tân mất cả hai vẫn còn quá nhỏ.
Anh nghĩ tình cảm ngây thơ ở cái tuổi đó đủ để thúc đẩy một người giết người sau ngần ấy năm để báo thù cho người kia à?”
Vấn đề này không phải Quý Thương chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần có một phần trăm khả năng anh phải kiểm chứng bằng được.
Mặt khác trong thâm tâm anh hy vọng mình có thể tin vào điều đó.
“Anh không biết.” Quý Thương thành thật đáp, dù sao nếu là anh, anh không làm được như thế.
Kim giây trên đồng hồ treo tường cần mẫn chạy, như trái tim con người chẳng cần đập hối hả mà nhịp điệu đều đặn vẫn khiến người ta ý thức được có những điều vốn bị tránh né đang hùng hồn trở lại.
Doãn Hạo lẳng lặng gõ ngón tay trên mặt bàn, lòng xáo động, thật tình anh hy vọng Quý Thương trả lời ‘anh không tin’.
Quý Thương rời mắt khỏi chậu lan hoàng thảo tia chớp để nhìn sang Doãn Hạo, luồng mắt hai người chạm nhau chỉ hai giây anh lại uyển chuyển ngước về một nơi nào đó phía sau, một cánh cửa đang đóng.
Rồi anh nói nhỏ nhẹ: “Thật ra… anh hy vọng một tình cảm như thế tồn tại, chắc là có chứ nhỉ, nếu không…”
Giọng anh càng khẽ hơn: “Nếu không thì thế giới này chẳng lãng mạn chút nào.”
Ngón tay gõ mặt bàn ngừng lại, Doãn Hạo vừa định nói gì với Quý Thương thì thấy anh hơi nhíu mày.
“Đêm hôm hai ông đàn ông tâm sự chuyện lãng mạn à?!”
Đới Thanh lò dò đi ra từ phòng cho khách, vừa vò đầu vừa nheo mắt nhìn từ hai người đang ngồi đến đống đồ trên bàn.
“Ái chà!” mắt Đới Thanh sáng rực, cậu ta chẹp miệng phàn nàn: “Ăn gian nha, ăn mảnh nha, hai anh xấu xa quá.”
“Bữa tối ăn như thế mà vẫn đói à, chỉ biết đòi ăn thôi, lễ phép của cậu đâu?” Quý Thương ra hiệu cho Đới Thanh nhìn Doãn Hạo, “Anh cảnh sát tôi bảo cậu đây này, chào hỏi nhanh.”
“Dạ, chào cảnh sát Doãn ạ.” Nụ cười của Đới Thanh sượng cứng, cậu ta nhủ thầm ông cảnh sát Doãn này mới đây còn hiền như bụt sao đùng cái mặt đã lạnh tanh thế, làm mình buốt cả sống lưng.
Thật sự gương mặt Doãn Hạo khi không bộc lộ cảm xúc trông hơi đáng sợ, còn Quý Thương thì ngược lại, kể cả lúc cau có, lên giọng anh vẫn khó giấu được vẻ hiền hòa, nhã nhặn rất tự nhiên.
Đới Thanh đánh hơi rất thính nên cậu ta quay sang đổi giọng tí tởn với Quý Thương ngay: “Anh Cửu ơi em đói, để phần cho em với.”
Quý Thương chỉ vào bếp: “Tự lấy bát đi.”
Đới Thanh chạy vù đi ngay.
Bấy giờ Doãn Hạo mới ấm ức bảo: “Em mua cho anh mà.”
Chỉ một câu dằn dỗi này là đủ kéo tụt tuổi tác của Doãn Hạo xuống bằng thằng nhỏ Đới Thanh.
Quý Thương đưa nắm đấm lên