Doãn Hạo thảy di động lên bàn, bấm mở loa ngoài, cái giọng cao vút của Đặng Đăng lập tức vang lên.
“Tìm thấy ba chiếc trong số xe từng sửa chữa ở tiệm Hàn Huân có lịch sử ra vào trạm thu phí trên đường cao tốc Vân Bàn trong khoảng thời gian từ khi gửi sửa đến khi chủ xe nhận xe về.
Đồng thời ba lần này đều trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh và vụ Trương Sấm mới đây.”
Đến đây thì không thể là trùng hợp nữa rồi.
Đặng Đăng nói tiếp: “Đội trưởng Tào ký lệnh bắt tạm giam rồi, Sài Lộ đang gửi xuống cục công an huyện Linh Khê, chắc năm phút nữa các anh sang làm thủ tục bàn giao nghi phạm giải Hàn Huân về Vân Bàn được đấy.”
“Năm phút á!” Doãn Hạo kêu lên.
“Năm phút mà anh còn ý kiến á?” Đặng Đăng cười ra điều bất mãn: “Kiên nhẫn một tí đi Doãn Hạo, trên này mọi người soi hồ sơ muốn mù mắt mới tìm được manh mối đấy, các anh đợi năm phút ăn nhằm gì.”
“…” Doãn Hạo thật không dám nói vừa xong anh còn đang tính lừa ai đó lên giường.
Thấy Doãn Hạo nghệt mặt nhìn điện thoại Quý Thương liền đập tay cậu chàng: “Nhanh dọn đồ rồi đi thôi, em đứng đực ra đấy làm gì.”
Bấy giờ Doãn Hạo mới như sực tỉnh, anh vội vàng cùng Quý Thương vơ áo quần, đồ dùng cá nhân nhét vào ba lô.
Ở đầu dây bên kia Đặng Đăng chợt kinh ngạc thốt lên: “Á thì ra hai anh không ở cục công an à? Khai mau khai mau, hai người chuồn đi đâu đấy?”
Doãn Hạo quay lại nạt cái điện thoại: “Cậu quản được tôi chắc? Bàn giao lấy đâu ra nhanh vậy? Giờ tôi còn phải đi gọi người phụ trách cục công an huyện Linh Khê đây này.”
“Hứ.” Tiểu Đắng nói: “Thế mà còn giục rối lên, chắc chắn là các anh đang làm gì mờ ám rồi.
Chột dạ đúng không?”
Không đợi Doãn Hạo trả lời, Quý Thương khoác ba lô rồi cầm điện thoại lên, anh vừa xuống cầu thang vừa nói với Đặng Đăng ở đầu bên kia: “Tiểu Đắng này, các cậu không chỉ tìm được ba lần trùng hợp đó thôi phải không? Đã điều tra được hành trình của Hàn Huân mỗi lần đến Vân Bàn chưa?”
Bị Quý Thương hỏi ngang Tiểu Đắng quên phứt luôn câu chuyện tò mò vừa xong, cậu ta nghiêm giọng đáp: “Cơ bản thì nắm được rồi ạ, dù sao Hàn Huân cũng là kẻ bị tình nghi lớn nhất mà, nếu không đời nào người thận trọng như đội trưởng Tào lại chịu ký lệnh bắt tạm giam? Anh yên tâm đi, em thấy chắc sáu, bảy phần là thằng cha đó rồi, đợi tí em gửi thông tin vào e-mail cho anh với Doãn Hạo, anh để ý mail nhé.”
Quý Thương mở cửa vào xe, ngồi yên vị rồi anh lại quay đầu nhìn vào sân nhà bà ngoại.
Sau tiếng khóa cổng, Doãn Hạo tắt bóng đèn duy nhất bên ngoài, cả căn nhà và khoảng sân đều chìm vào bóng tối.
“Mọi người vất vả quá, cảm ơn Tiểu Đắng nhé.”
“Vất vả gì đâu, nhiệm vụ cả mà.” Tiểu Đắng nói xong thì Quý Thương đã cúp máy, cậu ta gãi gãi đầu, ngẩn mặt ra một lúc, cứ cảm thấy mình quên mất cái gì.
Sau khi thích nghi với bóng tối Quý Thương mới nhận ra đêm nay trăng sáng vô cùng.
Gương mặt Doãn Hạo cũng dần hiện rõ trước mắt anh, Doãn Hạo mở cửa sau xe, ném ba lô vào rồi đóng cửa lại.
Chẳng hiểu sao thay vì vòng sang ghế lái phía trước Doãn Hạo lại mở cánh cửa cạnh ghế phụ lái Quý Thương đang ngồi.
“Muốn anh lái xe à?” Quý Thương hỏi.
“Không.” Doãn Hạo nắm cổ áo kéo Quý Thương lên, hôn anh.
Quý Thương còn chưa kịp tỉnh trí nhưng cơ thể anh phản ứng đáp lại nhanh hơn trí não nhiều lắm.
Vốn anh đang ở trong xe, rồi chẳng hiểu sao anh đã ra ngoài xe.
Giữa những động tác vồ vập và hơi thở hỗn loạn anh mở choàng mắt nhìn Doãn Hạo một lần và ngay lập tức anh nhắm nghiền mắt lại, thả mình tận hưởng cảm giác quấn quýt, say sưa nơi môi lưỡi quện nhau.
Lần thứ hai mở mắt ra, Quý Thương thấy mình đã bị đè trên cửa xe.
“Quý Thương.” Doãn Hạo rời khỏi anh rồi gục bên tai anh, thì thầm: “Môi anh mềm quá.”
Quý Thương đưa mắt nhìn xuống, mỉm cười ranh mãnh: “Ừ, còn em thì không.
Hôn một cái thôi mà cứng quá vậy.”
Hiếm hoi lắm mới thấy Doãn Hạo ngượng ngùng, anh đứng dậy giật giật lai quần rồi đi sang phía ghế lái, được mấy bước anh lộn trở lại, đưa ngón cái lên quệt vệt nước đọng trên môi Quý Thương: “Từ giờ là thời gian làm việc nhé, đừng có khêu gợi em.”
Quý Thương cười khẽ, anh lên xe, đóng cửa lại.
Cái người này đúng là vừa được ăn vừa được nói, rốt cuộc là ai vừa khêu gợi ai?
Phòng thẩm vấn, đội cảnh sát hình sự thành phố Vân Bàn.
“Ngày 3 tháng bảy, ngày 2 tháng tám, ngày 25 tháng tám, ba ngày này anh đều đến thành phố Vân Bàn và ở lại theo thứ tự hai ngày, bốn ngày, hai ngày.
Có đúng vậy không?”
Tuy thái độ Hàn Huân vẫn lầm lì nhưng anh ta không còn im lặng như lúc bị giữ tại cục công an huyện Linh Khê nữa.
Anh ta bình tĩnh đáp mà không ngẩng lên: “Đúng.”
Từ Bân nói: “Theo chúng tôi biết cá nhân anh sở hữu một xe con, hai xe tải cỡ nhỏ.
Tại sao ba lần đến Vân Bàn anh không sử dụng xe của mình mà lại lén dùng xe khách hàng gửi sửa chữa?”
Hàn Huân mỉm cười, thản nhiên đáp: “Đồng chí cảnh sát phải rõ hơn tôi chứ, việc này quá bình thường mà.
Thiếu gì nhân viên tiệm sửa xe lấy xe của khách đi chơi, lấy le cua gái.”
Từ Bân không phản bác, sau một lúc im lặng anh ta hỏi tiếp: “Nhưng anh là chủ tiệm, anh đầu têu hành động như vậy không sợ nhân viên bắt chước, làm mất uy tín của tiệm sao?”
“Mất mát gì đâu, miễn khách đừng phát hiện là được mà.
Còn bọn nhân viên thì… cũng không quan trọng, một chuyến đi Vân Bàn tiền xăng với phí qua trạm gần bằng tiền lời tôi sửa cả mấy con xe ấy.
Dùng xe của khách tiết kiệm được bao nhiêu tiền, tội gì tôi không dùng.”
Từ Bân cười, nói: “Vậy là để tiết kiệm tiền phải không? Lý do của anh xuôi tai đấy.
Vậy thì tại sao cả ba người chủ xe khi nhận lại xe từ tiệm anh đều không hề nhận thấy bình xăng bị hao hụt đáng kể nhỉ?”
Hàn Huân ngẩn ra, nhưng anh ta lấp liếm rất nhanh: “Vừa xong tôi nói chưa được rõ, tiết kiệm tiền không phải chỉ mỗi là tiền xăng, nếu khách gửi xe sang tôi dùng xe của khách sẽ rất có lợi.
Bây giờ người ta đánh giá nhau qua vật chất bên ngoài, mấy chỗ cung cấp vật tư thấy tôi lái xe sang đến họ sẽ nghĩ tôi giàu, tôi là khách hàng tiềm năng nên nhiều khi không những ép giá mà tôi còn ép được họ cả tiền cọc nữa.
Như vậy là lời hơn nhiều so với tiền xăng rồi.”
Từ Bân nói: “Anh Hàn quả là người tháo vát.”
“Làm ăn nhỏ thì phải tính, không thì lấy đâu ra lời.”
Từ Bân không xoáy vào vấn đề này nữa mà chuyển sang hỏi chuyện khác: “Chúng tôi đã đến thăm những cửa hàng anh Hàn mua vật tư tại Vân Bàn và biết rằng cả ba lần gần đây anh đều làm việc xong với họ trong ngày đầu tiên vào thành phố.
Sau đó anh vẫn lưu lại Vân Bàn nhưng không lần nào có lịch sử lưu trú hoặc một thông tin đăng ký nào