Từ Bân tiếp tục hỏi: “Anh giết chết ba người đó bằng cách nào? Ở đâu? Vào lúc nào? Các anh lên kế hoạch từ bao giờ? Đồng bọn của anh là những ai?”
Hàn Huân đáp: “Tất cả đều do một mình tôi thực hiện.”
“Được.” Từ Bân ngừng một lát rồi nói: “Vậy anh hãy trình bày anh đã lên kế hoạch và thực hiện hành vi phạm tội như thế nào?”
Hàn Huân ngẩng lên, lại thở dài nặng nề.
Nhưng lần này anh ta không gục xuống nữa, anh ta vẫn hơi ngửa đầu, mắt nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên trần nhà, đoạn anh ta chậm rãi nói: “Tôi cắt lưỡi Vương Cảnh Bình bởi vì nó không có mồm, nó không dám mở mồm vì Tư Tân, tôi chặt tay Dịch Thiếu Thanh, cắt gân chân Trương Sấm, tôi cắt cả cái thứ ấy của nó bởi vì bọn nó… bọn nó…”
Hai mắt Hàn Huân nhắm chặt, gương mặt anh ta rúm ró lại vì đau khổ.
Anh ta gục đầu xuống, nước mắt cuối cùng cũng ứa ra.
Từ Bân tiếp tục hỏi dồn: “Ở đâu? Vào lúc nào? Công cụ gây án của anh là gì?”
Đột nhiên Hàn Huân im bặt, rồi thình lình anh ta bật cười như vừa tỉnh ra.
“Sao? Sao hả? Khẩu cung của tôi là không đủ à? Các người không có bằng chứng đúng không? Không có bằng chứng tại sao lại bắt tôi? Tôi biết đấy, chỉ có lời khai mà không có chứng cứ thì làm sao luận tội được.
Các người muốn bẫy tôi ư, đừng có hòng!”
Hàn Huân càng lúc càng kích động, cuối cùng anh ta nện cả hai nắm tay xuống bàn.
Mặt anh ta như bị lửa giận thiêu méo mó, lại cũng như vừa vồ được một tia hi vọng: “Không có bằng chứng thì thả tôi mau lên! Còn một đứa nữa! Tôi phải giết nó, nhất định tôi phải giết nó!”
Và kể từ đó Hàn Huân lại trở lại trạng thái lặng im vô cảm như trước.
Thời gian thẩm vấn đối tượng tình nghi được giới hạn rất nghiêm ngặt, những thủ đoạn tra tấn như kích thích giác quan, làm gián đoạn giấc ngủ của đối tượng thường thấy trên phim ảnh đều là hành vi bị cấm.
Hai người Từ Bân và Sài Lộ phụ trách thẩm vấn, ghi chép cùng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Doãn Hạo và Quý Thương vẫn đứng sau vách kính quan sát cho đến khi Hàn Huân bị đưa đi.
Doãn Hạo hỏi: “Anh tin được bao nhiêu những gì anh ta khai?”
Quý Thương gõ ba cái nhịp nhàng lên mặt bàn: “Ba phần.”
“Có vậy thôi à?”
“Không phải có vậy thôi.” Quý Thương nói: “Anh không tin một lời nào anh ta nói trước khi Từ Bân nhắc đến Đinh Tư Tân.”
Doãn Hạo lại nói: “Nhưng anh ta có thể nói ra tình trạng tử vong của mỗi nạn nhân, cảnh sát chưa từng công bố những thông tin này.
Kể cả vụ Vương Cảnh Bình tháng trước người ngoài cũng không thể biết anh ta đã bị cắt lưỡi.”
“Nên anh mới nói anh tin ba phần.” Quý Thương nhẩm lại những gì Hàn Huân nói và thái độ của anh ta, “Vụ án này không thể do một người thực hiện được, đặc biệt là vụ Dịch Thiếu Thanh tối thiểu phải có hai người.
Tạm thời anh tin rằng anh ta là một trong hai thủ phạm, nhưng…”
“Nhưng sao?” Doãn Hạo nắm bàn tay Quý Thương lại, sợ Quý Thương lại bắt đầu gõ bàn.
Cộc cộc cộc, gõ sao mà ruột gan anh cứ như có lửa đốt.
Quý Thương thuận tay vuốt ve ngón cái Doãn Hạo, lại nói: “Cái này chỉ là suy luận của anh thôi, nếu “Lúm đồng tiền nhỏ” là Hàn Huân thì anh ta rất có thể suy diễn tình trạng tử vong của các nạn nhân dựa trên tình tiết trong sách.
Em có để ý không? Khi nói về những đặc điểm đó thay vì mô tả chi tiết anh ta lại dùng từ rất mập mờ.
Bởi vì anh ta sợ nói càng nhiều càng dễ sai.”
“Anh ta thừa nhận mình giết người nhưng lại không khai chi tiết cho cảnh sát.” Doãn Hạo nói: “Hoặc là đúng như anh ta nói, anh ta đang câu giờ để cảnh sát buộc phải thả mình vì thiếu chứng cứ, hoặc là anh ta biết ai là hung thủ, anh ta đang bao che cho người đó.
Nhưng bất kể là trường hợp nào thì chắc chắn anh ta cũng có tham gia vào vụ án này.”
Quý Thương gật đầu phụ họa: “Đúng, em có để ý không? Anh ta nói ‘Còn một đứa nữa’, câu đó giống như đang nhấn mạnh với chính mình thì đúng hơn.”
Doãn Hạo im lặng một lát rồi đột nhiên cười hỏi: “Em thông minh lắm đúng không? Anh nói một cái em hiểu liền.”
“Ừ.” Quý Thương mỉm cười, “Không chỉ đánh nhau giỏi mà trí nhớ cũng tốt lắm.”
Doãn Hạo xáp tới bên Quý Thương, hất hất cằm, lại bĩu môi: “Còn gì nữa.”
“…” Quý Thương thấy cậu chàng bĩu môi thì chợt nghĩ không phải đòi khen hôn giỏi đấy chứ.
Mới hôn có một lần, lúc đó cả hai thằng đều kích động quá thể… nhớ lại chỉ thấy hấp tấp loạn cả lên chứ có tí kĩ thuật gì đâu.
Doãn Hạo nhìn Quý Thương ấp úng hồi lâu không đáp được thì xị mặt dỗi: “Còn đẹp trai nữa chứ gì.”
“À phải phải.” Quý Thương cười: “Em là trai đẹp của ngành từng lên hot search, nam thanh nữ tú cả thành phố Vân Bàn đều muốn được em bắt mà.”
“Anh lời quá chừng lời.”
Quý Thương hôn chóc chóc lên môi Doãn Hạo: “Ừ, anh lời quá chừng.”
Chọc ghẹo xong Quý Thương liền buông tay định tránh ra nhưng Doãn Hạo đã bắt cổ tay kéo anh lại, làm bộ đòi hôn.
Quý Thương đẩy Doãn Hạo ra, anh ngoảnh mặt sang bên ho khụ khụ mấy cái rồi khoát tay bảo: “Đừng, anh hơi bị cảm, coi chừng lây cho em.”
“Sao lại cảm rồi?” Doãn Hạo sờ trán Quý Thương, may mà không sốt, “Ngoài ho ra còn bị sao nữa không? Có khó chịu không? Sao anh không bảo em từ nãy?”
Quý Thương đáp: “Không sao, bị ho khan chút thôi.”
Doãn Hạo kéo Quý Thương vào lòng, than thở: “Đêm qua lái xe giải Hàn Huân về Vân Bàn đúng ra phải tắt điều hòa.
Tóc anh chưa khô mà, tại em cả, gấp quá không để ý.”
“Sao cứ ôm đồm vào mình thế cảnh sát Doãn.” Quý Thương cười, “Chính anh bật điều hòa mà.”
Doãn Hạo còn định nói gì thì có tiếng bước chân xa xa vọng vào.
Quý Thương khẽ huých ra hiệu cho Doãn Hạo, Doãn Hạo đành buông anh ra nhưng cậu chàng còn cố hôn một cái lên gò má anh rồi thì thầm: “Đã bảo rồi, lúc làm việc đừng có khêu gợi em mà.”
“Ai khêu gợi ai? Rõ ràng là em nắm tay anh trước…”
Quý Thương chưa nói hết câu thì Tào Vệ Vệ đã đẩy cửa vào.
Chị nói với hai anh em đang đứng bên cái bàn cách cửa hai mét, “Doãn Hạo theo tôi sang đây.
Còn Tiểu Cửu đừng về vội, cậu ở lại lát nữa tham gia họp tổng kết tiến độ điều tra nhé?”
Lát sau, Doãn Hạo ra khỏi văn phòng của Tào Vệ Vệ, anh thậm chí còn không kịp gặp riêng Quý Thương đã bị Tào Vệ Vệ xách cổ vào phòng họp tiếp.
Cuộc họp hôm nay chủ yếu là chia sẻ, phân tích tình tiết vụ án và lên phương án điều tra tiếp theo.
Tào Vệ Vệ chỉ đạo trước mắt tập trung nhân lực tìm ra bằng chứng thực chất trước khi hết thời hạn tạm giữ Hàn Huân.
Xét tình hình thực tế và mức độ quan trọng thì chỉ đạo này là