"Khi ấy là ba năm trước, ước chừng là cuối xuân.
Lúc đó Đường công tử trượt bảng vàng, một người một ngựa tới Bích Vân tự.
Nơi này không thiếu khách thập phương tới dâng hương lễ Phật, còn dạng người nào chưa thấy qua nữa? Khi ấy tăng lữ trong chùa thấy thần sắc hắn ảo não, y phục nhăn nhúm, cũng không ai để ý tới.
Ai ngờ hắn đi thẳng vào hậu viện, nơi này có binh lính canh gác, người bình thường không thể vào, hỏi hắn tới có mục đích gì, hắn trước sau lại chỉ nói muốn gặp Tĩnh Từ sư phụ.
Vừa khéo lúc ấy phu nhân ngủ dậy thấy ồn ào bên ngoài mới ra xem.
Phu nhân trước nay tâm địa Bồ Tát, thấy binh lính thô lỗ muốn đụng đao kiếm liền ngăn cản, lại còn cho nàng vào.
Nhưng chuyện lạ lùng chính là được mời vào nhưng hắn lại không vào, chỉ đứng trân trân nhìn phu nhân, rơi nước mắt rồi không nói không rằng liền rời khỏi."
Nhu Kha càng nghe càng kỳ quái, trong lòng cũng cảm thấy bất an, tiếp tục truy hỏi: "Vậy sau đó hắn đi đâu? Bá mẫu có nói gì không?"
Xuân Hoa vừa từ phòng bếp đi ra đã bị Nhu Kha kéo sang hỏi chuyện, đoán được tám phần là muốn hỏi về Đường Từ, mới chậm rãi kể đầu đuôi.
Nàng uống một ngụm nước, không nghĩ tới Nhu Kha lại gấp gáp như thế, vội nói tiếp: "Phu nhân cũng chỉ cho rằng cậu ấy là một công tử thế gia vì mộ danh mà tới, cũng không để chuyện ấy trong lòng, từng ngày trôi qua ở nơi thanh tịnh này, đã sớm quên.
Cho đến ngày Trung Thu cùng năm ấy, sáng sớm ta đang múc nước rửa mặt, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy có bóng đang xách hộp điểm tâm, đứng ở cửa viện.
Chắc đã đứng từ sáng sớm, trên vai áo choàng còn có cánh hoa.
Nhìn khuôn mặt kia dù có chút tiều tụy nhưng cũng không giống như loại người bất khuất, ta liền vào báo với phu nhân.
Phu nhân vừa nghe đã nghĩ tới người mấy tháng trước, đoán rằng hắn là người từ phương xa tới, tư niệm cố hương lại còn trẻ tuổi, không có chỗ giải sầu.
Như thế liền gọi hắn đi vào, cùng nhau tán ngẫu cười nói, vậy mà qua đêm Trung Thu.
Lại nói a, Đường công tử tuy rằng mới tới một lần nhưng lại rất hợp ý phu nhân, xem ra cũng là một người tình nghĩa."
"Mỗi khi tới đều là tới một mình ư? Có kiểm tra kỹ càng hộp điểm tâm hay không?"
Tâm sáng như gương, Xuân Hoa cười trấn an: "Đều tới một mình..." Bỗng ghé sát vào tai Nhu Kha: "Ngoài ra còn có một con hắc mã!"
Có cảm giác lo lắng của mình không được nghiêm túc nhìn nhận, Nhu Kha than một tiếng bất đắc dĩ: "Xuân Hoa cô cô..."
"Ta hiểu tiểu thư lo lắng điều gì." Xuân Hoa cũng buông tiếng thở dài, gương mặt trầm xuống: "Từ nhỏ ta đã ở bên phụng dưỡng phu nhân, dãi nắng dầm mưa, chưa gì chưa từng trải.
Chuyện hiểu lòng người, so với tiểu thư có lẽ không thua ít nhiều, cũng hiểu được nỗi vướng bận trong lòng phu nhân bấy lâu nay là điều gì.
Xin tiểu thư yên tâm, Đường công tử đúng thật là người tâm tư khó dò, nhưng tuyệt đối không phải kẻ xấu, nếu như chỉ chuyện này ta cũng không nhìn ra thì quả là uổng cả một đời nô bộc.
Mà..." Ánh mắt nàng lướt qua binh lính gác cửa: "Mà hẵng còn có vị kia trong kinh thành, sẽ không có ai dám ra tay với phu nhân."
Lời này, phần nhiều là thù hận sâu kín, và rồi cả buồn bã chán nản.
Không xét tới đạo lý trưởng bối luôn phải có sự bao dung nhường nhịn đối với vãn bối, ngay cả đạo lý giới hạn chủ tớ cũng không được phép vượt qua.
Sau cùng Xuân Hoa mỉm cười: "Chuyện này cũng không trách tiểu thư được, nơi này phu nhân trừ tiểu thư ra cũng không còn người nào khác.
Chớ nói tiểu thư, bản thân ta ban đầu cũng kinh ngạc không thôi.
Đã vô số lần dung châm bạc thử độc, nhưng mấy món điểm tâm kia cũng chỉ đơn thuần là mấy món nổi tiếng trong thành mà thôi, không có gì đáng ngại.
Lại chuyện Vương phi qua đời, tiểu thư phải ở trong phủ giữ đạo hiếu, phu nhân mới lệnh cho ta không đường viết thư quấy rầy.
Xem ra, hôm nay cuối cùng cũng gặp rồi."
—-
Trong phòng bếp.
Tiêu Thanh, thị nữ thiếp thân của Nhu Kha, hôm một bó củi khô mang vào phòng bếp, vừa vào đã thấy có người đang ngồi cạnh lò than, thong thả ung dung chuyển củi lửa, phong thái văn nhã như đang luyện chữ vẽ tranh.
"Ôi chao, công tử! Công tử như vậy đến lúc nào lửa mới lớn được đây? Lửa thế này cơm làm sao chin a?" Tiêu Thanh đẩy Đường Từ đi ra, sau đó lanh lẹ bỏ thêm củi vụn, quạt gió cho lửa bùng lên, không lâu sau nồi cơm đã bốc khói nghi ngút.
Đường Từ có chút sững sờ không biết nên làm gì, đã thấy Tiêu Thanh lại chặn ngang: "Nơi bếp núc nhỏ như vậy, đại nam nhân không nên đứng ở đây a công tử! Trong viện không thiếu bàn đá, Quận chúa còn đang ở đó, cả hai người đều là người đọc sách, không chừng lại nói chuyện được đấy!"
Nhìn thị nữ lanh lợi trước mắt, Đường Từ như thể thấy được tiểu nha đầu khi xưa kính sợ mình đến mức mình chỉ Đông nàng sẽ không dám hướng Tây, chỉ Nam sẽ không dám hướng Bắc.
Tiểu nha đầu kia hiện lên trước mắt nàng, nhưng rồi biến mất trong làn khói tản bay.
Thay đổi hết rồi.
Mười ba năm qua đi mà như đã qua cả một đời.
Kéo mình trở lại từ dòng hồi tưởng, Đường Từ phủi vạt áo choàng, hai bàn tay đan lại trong ống tay áo, bước chân ra ngoài, nghĩ thầm nhất định sẽ không tới bàn đá kia.
Nhưng thế sự xưa nay thường không toại lòng người, vừa mới bước được mấy bước đã thấy Nhu Kha từ xa đi tới.
Không thể trốn tránh, vậy chỉ có thể đối mặt.
Phong thái nhàn nhã tự nhiên, mỉm cười lên tiếng trước: "Quận chúa, xem ra rất trùng hợp."
Nhu Kha nhàn nhạt đánh giá người đối diện, cũng thuận miệng: "Hậu viện này bất quá cũng chỉ có ba bốn gian, không lớn cho lắm, làm sao nói được trùng hợp hay không?"
Đường Từ ho nhẹ một tiếng, ngửa đầu nhìn sắc trời: "Nghe nói sau Bích Vân tự có vườn hoa rất đẹp, cứ mỗi mùa xuân bách hoa đều nở cùng một lúc.
Dịp may hiếm có, ta đi qua thăm một chút, vẫn là trăm nghe không bằng một thấy."
Nhu Kha chẳng tỏ làm lạ, đạm nhiên đáp lại: "Được, vậy không bằng ta đi cùng công tử."
Đường Từ muốn rơi nước mắt trong lòng, nhưng vẫn khách sáo hợp lễ: "Có quận chúa bầu bạn, sợ đến hoa cũng kém sắc mấy phần."
Tới sau núi, bách hoa không thấy đâu, nhưng lại có hải đường.
Đường Từ và Nhu Kha, cùng ngắm một loại hoa, nhưng mỗi người tự có bầu tâm sự riêng.
Một người là toan tính đầy mình, lại lo lắng bất an, bước chân chậm rãi.
Một người lại đang cố suy đoán nhân tâm, âm thầm quan sát.
Hồi lâu, Nhu Kha lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng nhu hòa: "Nghe nói quê quán Đường công tử ở Vân Châu, phụ vương ta là người yêu trà, mà trà Phổ nhị Vân Châu trước nay nổi tiếng thiên hạ.
Không biết nhân dịp hạnh ngộ, Đường công tử có thể chuyển lời tới gia quyến, mua chút trà chuyển tới Đế kinh hay không?
Chân mày sâu kín nhíu lại, nhưng chỉ trong chớp mắt đã giãn ra, Đường Từ hào phóng nói: "Chuyện này có khó gì đâu, gia phụ ta hiện tại đều ở trong thành Vân Châu, cũng biết vài chỗ trà ngon.
Đợi ta gửi thư về, muộn nhất là ngày này tháng sau vương gia đã có trà ngon gửi đến tận tay rồi."
"Nếu được như thế, cảm tạ Đường công tử." Nhu Kha không khỏi bất ngờ, trong lòng thậm chí còn kinh ngạc, không ngờ rằng người này lại dễ dãi không có chút phòng bị, bản thân chỉ cần nói dăm ba câu đã khiến hắn kể hết gia thế ra rồi.
Cho nên đột nhiên nàng lại không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa, dùng tâm cơ với một người đơn giản, chung quy không phải đạo quân tử.
Mà tâm tư Đường Từ lúc này lại ngũ vị tạp trần.
Một phần là an tâm vì Tĩnh Từ sư phụ, mọt phần là vì tình thế của bản thân lúc này ngoài dự liệu của nàng.
Nàng tiếp tục diễn kịch, dáng vẻ rất tự nhiên, chân thành mà vẫn nho nhã có lễ: "Làm gì có chuyện cảm tạ, kẻ hèn làm việc nhỏ, không đáng nhắc tới.
Hơn nữa phụ thân ta đã ngưỡng mộ đại danh của Dự vương gia, hiện tại có dịp kết giao, ta vui mừng còn chưa đủ."
"Có dịp kết giao?" Nhu Kha cười lạnh trong lòng, hóa ra đây mới là mục đích của người này.
"Bá mẫu của ta không phải là người tầm thường dễ đối phó, nếu như thời gian qua có chuyện gì không phải với Đường công tử, đối đãi chưa thỏa đáng, hiện tại Nhu Kha tạ tội."
Đường Từ nghe thế, dừng bước, quay lại nghiêm túc mà nói: "Lời này của Quận chúa sai rồi, trước nay Tĩnh