CHƯƠNG 119: THỔ HUYẾT, NHẬP MÃNG HOANG CHI LÂM
Editor: Luna Huang
Mãng hoang chi lâm.
Bởi vì ở tây nam, mãng hoang chi lâm vào đông ướt lạnh, gió lạnh quát trên người cùng gió lạnh phương bắc lạnh và khô hoàn toàn bất đồng, gió lạnh nơi này tựa hồ mang theo thấp ý dính người, gió lạnh đánh tới trên người, hàn ý phảng phất có thể đâm tới xương tủy, lệnh xương cốt toàn thân đều đau sanh sanh.
Trong rừng chật hẹp, quanh co khúc khuỷu, âm trầm đáng sợ, khó có được lộ ra ánh trăng lại bị mây đen che lại, nhất thời chỉ từ phía sau tầng mây dày dày lộ ra một tầng quang vựng ám sắc mơ hồ, gió lạnh ở trên ngọn cây thật cao thổi qua, loạng choạng, phát sinh từng đợt tiếng xào xạc chậm rãi, như là biển cây di động tới sa mạc, để đêm càng thêm tĩnh mịch, cho người giác phải tùy thời sẽ có yêu ma quỷ quái thường lui tới.
Vig ít có người dám đặt chân đến mảnh đất này, quanh năm cành khô lá héo luy nguyệt chồng chất một tầng lại một tầng dày dày, chân đạp lên, trong đêm tĩnh mịch phát sinh thanh âm khạc khạc, kẻ khác nghe tâm không hiểu sợ hãi, thỉnh thoảng đạp phải cành khô sắp mục, sẽ dọa người hơn phân nửa chân rơi vào tầng lá héo dày, tuyết thủy tích trên cành cây thỉnh thoảng tích xuống gáy, cũng sẽ dọa cho kẻ khác bỗng dưng giật mình.
Đêm tĩnh mịch, duy nhất chỉ có tiếng gió, cước bộ thải đạp cành khô lá héo phát ra thanh khạc khạc, cùng với thanh ngựa thở, cùng mấy cây đuốc không ngừng lay động hỏa quang, càng lộ ra um tùm đáng sợ của cánh rừng này.
Theo Bạch Lưu Ly nhất tề tiến nhập mãng hoang chi lâm này vì bảo hộ nàng mà đến không chỉ có Tào công công màn còn có tổng cộng mười lăm người, một đội người tiến nhập mãng hoang chi lâm bắt đầu liền trình viên trạng vây quanh Bạch Lưu Ly, cưỡi con ngựa cao to đi theo chung quanh nàng, đích đích xác xác như Tào công công nói, bảo hộ nàng, nhưng nàng lại biết, những người này chỉ sợ không phải là muốn bảo vệ nàng, mà là muốn cho nàng chạy không thoát một cánh rừng này.
Nhìn như bảo hộ, kì thực tạo cho nàng đội gông xiềng vô hình, để cho nàng trước khi cá lớn bọn hắn muốn câu xuất hiện không chỗ có thể đi, mà những người này do Tào công công dẫn theo nàng đến mãng hoang chi lâm, nghĩ đến không chỉ là ngự tiền thị vệ Tào công công nói mà thôi, nàng dám khẳng định, bọn họ tất người thâm tàng bất lộ.
Hiện nay nàng phải làm, chính là bỏ qua một đội người này, Tào công công tâm tư sâu đậm, thái độ làm người tuyệt đối âm hiểm, nàng không biết hắn có phải ở sau lưng nàng âm thêm một tay, đội người đang bên người nàng, nguy hiểm xa xa cao hơn nàng một thân một mình.
Lúc này là thời gian tốt nhất cho nàng thoát thân, thiên thời địa lợi, bởi vì lấy thân thủ kiếp này, đoạn đường từ Đồng thành đến mãng hoang chi lâm nàng căn bản không có phần thắng thoát thân, hôm nay hạ hắc lâm thâm chính hảo, hơn nữa bọn họ tất không ngờ được nàng dám ở cánh rừng rậm này một mình hành động.
Tử vong chi sâm thì như thế nào, núi đao biển lửa nàng cũng không hãi sợ, huống chi một mảnh rừng rậm?
Bạch Lưu Ly nắm thật chặt cương ngựa đồng thời cũng cầm lấy tông mao trên lưng ngựa, hỏa quang soi sáng ra trong con ngươi nàng cực lực không biểu hiện ra nhát gan cùng,, Tào công công phi ngựa bên cạnh nàng nhìn nàng hơi phát run hai tay, khóe miệng vung lên một khinh miệt cười nhạt không dễ để người phát giác, dương tay để người chung quanh ngừng lại, “Đình.”
Chỉ là Tào công công cười nhạt thì không có phát hiện Bạch Lưu Ly đã kẹp ngân châm giữa ngón tay rồi.
Đi ở phía trước nhân mã nghe được thanh âm của Tào công công cũng ngừng lại, quay đầu ngựa lại đối mặt với Tào công công đợi phân phó, chỉ nghe Tào công công nói: “Rừng này quá sâu, độc vật khắp nơi trên đất, quanh năm có mãnh thú thường lui tới, bầu trời tối đen đường khó đi, tạm thời dừng lại.”
“Vâng, đại nhân.” Thị vệ nhất tề lên tiếng trả lời, thanh âm không lớn lại chỉnh tề hữu lực, nghe liền biết là nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ thấy bọn họ không hẹn mà cùng tung người xuống ngựa, Tào công công mới tung người xuống ngựa, đứng ở bên cạnh Bạch Lưu Ly vẻ mặt khiêm tốn nói, “Bạch gia chủ, đêm đã tối đường khó đi, người trước hạ mã nghỉ ngơi một chút, lão nô để cho bọn họ đi trước thăm dò đường một chút.”
Chỉ thấy Bạch Lưu Ly trảo tông mao trên lưng ngựa càng chặt hơn, tựa hồ rất là sợ cánh rừng này, thay đổi dáng dấp chỉ cao khí ngang trong ngày thường của nàng, giọng mang thử hỏi nói với Tào công công: “Tào công công, có thể hay không để cho người của ngươi đi trước thăm dò đường một chút? Ta…”
Bạch Lưu Ly muốn nói lại thôi, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhất phó có chút khó có thể mở miệng, đáy mắt khinh miệt của Tào công công sâu hơn, nét mặt cũng cung kính ôn hòa nói: “Bạch gia chủ nếu không phải muốn hạ mã vậy liền không hạ, lão nô ở bên coi chừng người, lão nô kêu bọn họ đi dò đường ngay.”
Nữ nhân, đúng là vẫn là nữ nhân, cuối cùng cũng là người nhát gan.
Bạch Lưu Ly không nhìn thấy khóe miệng âm trầm cười nhạt lúc xoay người của Tào công công, Tào công công cũng không nhìn thấy khóe miệng của Bạch Lưu Ly trên lưng ngựa phía sau hắn cũng cũng đang cười nhạt miệt thị nhìn hắn.
Khi Tào công công đi hướng thị vệ, chỉ nghe phía sau hắn truyền đến một trận ngựa hí bén nhọn, hắn kinh ngạc xoay người, chỉ thấy ngựa dưới thân của Bạch Lưu Ly như bị kinh vậy thật cao vung lên móng trước, hầu như toàn bộ mã đứng thẳng vuông góc với mặt đất, về sau như mũi tên xông ra phía trước, thải đạp cành khô sinh sôi giòn hưởng.
Mà tiền nhất khắc còn nhát gan sợ trảo tông mao của con ngựa không dám xuống, Bạch Lưu Ly giờ khắc này cũng ổn ổn đương đương ngồi ở trên lưng ngựa, vẫn chưa vì ngựa dưới thân đứng thẳng mà sợ ngã xuống ngựa, thậm chí còn là một bộ dáng dấp vững như thái sơn, cùng tiền nhất khắc đơn giản là cách biệt một trời.
Trong lòng Tào công công thầm kêu không ổn muốn xuất thủ ngăn cản ngựa bị hoảng sợ đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lưu Ly cưỡi ngựa xông vào trong bóng tối lao khỏi tầm mắt của hắn, một khắc kia, hắn mới nhìn rõ trong hỏa quang chập chờn khóe miệng Bạch Lưu Ly đắc ý cười nhạt.
“Truy!” Tào công công nhìn phương hướng Bạch Lưu Ly biến mất nghiến răng nghiến lợi nói, thị vệ vừa mới treo cương ngựa lên trên cây lập tức hiểu, đuổi theo phương hướng Bạch Lưu Ly biến mất.
Cây đuốc ở trong gió mãnh liệt lay động, gió lạnh ở bên tai nức nở, càng lộ vẻ um tùm đáng sợ của cánh rừng.
Trong bóng tối bất tiện ngựa cuồn cuộn, huống chi là ngựa bị hoảng sợ, Bạch Lưu Ly cưỡi ngựa khó khăn lắm thoát ly đường nhìn của một đội nhân mã của Tào công công, lập tức nương ánh trăng phiêu hốt trên bầu trời thấy được một gốc cây đại thụ che trời, hai chân cố sức trèo lên lưng ngựa, bám cành cây to, chân ly khai lưng ngựa không quên thêm một cây ngân châm vào mông ngựa.
Ánh trăng mới một chút như là tại bang trợ Bạch Lưu Ly, khi nàng đến trên cây to thì lại ẩn nấp sau tầng tầng mây đen dày, còn không đợi nàng leo đến trên cành cây ngồi xong, tiếng vó ngựa gấp gáp đi tới đi tới dưới tàng cây, Bạch Lưu Ly nín hơi nhìn nhân mẫ cuồn cuộn dưới tàng cây, mâu quang lạnh lùng.
Trong ánh sáng của đuốt chợt sáng chợt tắt, nàng không nhìn thấy thân ảnh của Tào công công, phòng Tào công công có hậu chiêu, Bạch Lưu Ly vẫn chưa vội vã ly khai đại thụ che trời tốt như vậy, mà là ngồi trên cành cây một lúc lâu, đó là suốt cả đêm, bởi vì thân thể này của nàng hiện nay nhạy cảm của nhĩ lực cùng thị lực kém xa kiếp trước, không thích hợp hành động ban đêm, nếu là hành động, sẽ chỉ làm nàng bại lộ bản thân mà thôi.
Nàng phải thật tốt ngẫm lại, nàng phải như thế nào tìm được tung tích của lão Bạch Việt trong rừng rậm này.
Khi nắng sớm mùa đông không thể xuyên qua cành lá tầng tầng lớp lớp hất tới mặt đất, mặc dù đã là bình minh, phiến mãng hoang chi lâm, như trước âm trầm, như trước hàn khí bức người.
Bạch Lưu Ly xác định xung quanh an toàn xong, bỏ đi ngoại bào, lộ ra một thân trang phục hắc sắc thiếp thân, chỉ thấy tóc ngắn của nàng quá vai, đem áo khoác đọng ở trên cành cây, đầu ngón chân đi ở chỗ sâu trong cánh rừng, dáng dấp ung dung tựa như nàng kinh qua cả đêm ngủ không sâu giấc đã biết lão Bạch Việt thân ở nơi nào vậy.
Lúc này Đồng thành.
“Khụ khụ —— khụ khụ khụ ——” Tiếng ho khan dồn dập từ gian nhà của một cái