CHƯƠNG 120: LƯU LY HIỂM, BÁCH LÝ VÂN TỰU ĐẾN
Editor: Luna Huang
Trời cao hôi bạch lại đổ rào rào ngầm nổi tuyết, nhiên chỉ là tiểu tuyết, lông xù rơi xuống trên thân người, chỉ chốc lát chỉ chốc lát hóa điệu.
Ở chỗ sâu trong mãng hoang chi lâm có phi bộc(Luna: thác) không khô không kiệt sâu rộng, kẹp ở trong rừng chi chít, từ đoạn nhai thật cao nghiêng xuống, phát ra thanh âm ùng ùng oanh oanh, đứng ở đoạn nhai, có thể nhìn thấy núi non xa xa liên miên, dưới chân là rừng rậm mặc lục đến gần như màu đen, phảng phất chỉ cần đi phía trước bước ra một bước sẽ rơi đến phấn thân toái cốt.
Tào Phong liền đứng ở dưới cây cổ thụ của đoạn nhai, hắn giờ phút này vẫn chưa dùng khăn trùm đầu che mặt, tựa hồ hắn căn bản hoàn toàn không thèm để ý ở tới chỗ này bị người thấy khuôn mặt của hắn, lão Bạch Việt an vị bên cạnh hắn, đầu rũ xuống, lưng dựa vào cổ thụ sau lưng, nhưng bị vây trong hôn mê trạng.
Tào Phong thấy Bạch Lưu Ly một thân một mình chậm rãi đi tới chỗ hắn, đôi mắt ưng lợi hại đầu tiên là hiện lên khiếp sợ, sau đó là hung ác, cuối cùng là tiếu ý lạnh lùng.
Bạch Lưu Ly đạp cành khô cùng đá vụn không nhanh không chậm đi đến đoạn nhai, nhãn thần trầm ổn, không vội không nóng nảy, không sợ hãi không hoảng hốt.
Muốn hỏi nàng làm sao biết được cái chỗ này, như thế nào tìm được cái chỗ này, nói ra có thể vô nhân tin tưởng, nhưng sự tình cũng phát sinh ở trên người nàng, nàng phải tin.
Bởi vì đêm trước trong giấc mộng kia, có một nữ tử cực kỳ giống Vọng Nguyệt xuất hiện ở trong mộng của nàng, cùng nàng một lần lại một lần nói đến vị trí đoạn nhai, nhưng như vậy không giống mộng, mà thật sự có người bên tai nàng nói với nàng cả đêm vậy, cho nên ngay cả đoạn nhai ở vào phương hướng nào, địa phương vị trí của nàng hiện tại thế nào đến đoạn nhai, chủ nhân của thanh âm bên tai đều cũng nàng nói nhất thanh nhị sở, tựa như nàng tự mình đi qua, nhiên khi nàng mở mắt ra, rồi lại cái gì đều nhìn không thấy.
Nàng vốn không phải người tin tưởng thần quỷ, nhưng từ nàng cảm thụ được thế giới trong mắt Bách Lý Vân Tựu, nàng phải tin tưởng thứ đồ vốn không nên tồn tại ở trên đời này, cái mộng này quá mức chân thực, lệnh nàng phải tin tưởng, phản chính nàng không một tia đầu mối của Việt lão đầu, không bằng chiếu cái thanh âm trong mộng nói tìm một chuyến, có thể thật có thể tìm được Việt lão đầu cũng không nhất định.
Mà khi nàng càng đi đến phương hướng đoạn nhai, nàng liền càng thêm khẳng định đây là địa phương nữ tử trong mộng kia nói, bởi vì nữ tử nói có tiêu chí gì đó, tỉ như đại thụ trên đường, tỉ như hình dạng cổ thụ dường như người, đoạn đường nàng đến đến không người ra vào, có thể để nàng không khỏi hoài nghi đây tột cùng là sự tình mộng hay là thật hay là thật tồn tại qua.
Lúc này, nàng gặp được Việt lão đầu, đủ để chứng minh nữ tử trong mộng cùng nàng nói đều là sự thực, như vậy, vậy nữ tử chưa hề xuất hiện qua trong mộng của nàng là ai?
Trong nháy mắt có như vậy, Bạch Lưu Ly cảm thấy thế giới của mình bị Bách Lý Vân Tựu đảo loạn.
(Luna: Đột nhiên Tựu ca ngồi thở cũng bị dính đạn)
Nhưng bây giờ không cho nàng suy nghĩ nhiều những vấn đề khác, nàng hiện tại nếu muốn đoạt lấy Việt lão đầu bình yên vô sự từ trong tay nam tử kia, đồng thời phải trước khi nhân mã của Tào công công còn chưa tìm được nàng, bởi vì nàng không xác định mình có thể giữa hai phe nhân mã thành công đoạt lại Việt lão đầu mang ra khỏi cánh rừng phiến không.
Trước mắt nam tử này trên đoạn nhai này, tuyệt không thể nào là một thân một mình, trong rừng rậm chung quanh tuyệt đối có “Thợ săn” Mai phục hai mắt nàng không thấy được, như vậy nàng phải cẩn thận hơn.
Khi Bạch Lưu Ly chỉ cách Tào Phong không được mười trượng, bỗng nhiên một mảnh cành lá điểu vũ hắc sắc trùng điệp chậm rãi bay xuống trước mặt Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly khi nhìn đến điểu vũ hắc sắc, tim đập bỗng nhiên cứng lại, tay xuôi ở bên người bỗng nhiên khẽ động, ngũ chỉ giật giật, tựa hồ muốn giơ lên tiếp được điểu vũ hắc sắc từ từ hạ xuống trước mắt nàng.
Nhiên nàng cuối cùng không có giơ tay lên, như là không nhìn thấy điểu vũ vậy, cước bộ dừng một chút tiếp theo đi về phía trước, mặc điểu vũ phất qua rơi xuống đất trước hài của nàng.
Nàng thậm chí muốn ngẩng đầu nhìn trời cao cành lá chằng chịt một chút, nhiên nàng biết bây giờ không phải là thời gian nàng có bất kỳ động tác không nên có, vì vậy làm như cái gì cũng không có thấy tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là, bất luận kiếp trước kiếp này, giờ này khắc này, nàng nếm được vị đạo tim đập rộn lên, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy trước đây chưa từng có, lúc nàng nhìn thấy điểu vũ, liền cảm giác có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.
Bách Lý Vân Tựu, tới sao?
“Xem ra ngươi có chút đầu óc, vận khí cũng không tệ, cư nhiên tài năng ở dưới tình huống không bị dã lang phát hiện tìm được cái chỗ này.” Đợi Bạch Lưu Ly chỉ cùng Tào Phong cách không được hai trượng, Tào Phong nhẹ nhàng đánh ba chưởng, dáng tươi cười âm lãnh.
“Người thông minh, cũng không chỉ có ngươi.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, bình tĩnh.
Tào Phong cười không nói, vẫn chưa vội vã tiếp lời của Bạch Lưu Ly, mà là khom người nhéo cổ áo của lão Bạch Việt, kéo lão Bạch Việt từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nhìn Bạch Lưu Ly đột nhiên lạnh lùng cười đến âm khặc, “Thế nào, nữ nhân của Bách Lý Vân Tựu, ngươi phải như thế nào từ trong tay của ta đoạt người ngươi muốn?”
(Luna: Ông này biết nói chuyện ghê ‘nữ nhân của Bách Lý Vân Tựu’ haha)
“Rất đơn giản, dùng ta trao đổi thế nào?” Bạch Lưu Ly như trước cười đến thanh cạn, phảng phất nàng hoàn toàn không có nhận thấy được xung quanh mình chôn giấu bao nhiêu nguy hiểm, như trước thong dong nói, “Dùng ta thay Việt lão đầu làm mồi câu mạnh hơn nhiều.”
“Ngươi biết ta muốn làm cái gì?” Trong mắt của Tào Phong lóe lên một tia ngạc nhiên, đưa mắt dừng hình ảnh ở trên mặt hàm tiếu của Bạch Lưu Ly, hình như bất năng tin tưởng lời của nàng, nhãn thần rất nhanh lại trở nên cảnh giác hung ác.
“Ta nói rồi, người thông minh, không chỉ có ngươi.” Bạch Lưu Ly tiếu ý vi nùng, “Đối với ngươi, hoặc đối với các ngươi mà nói, mục đích trảo Việt lão đầu không phải là vì bắt ta sao? Lúc này ta đứng ở trước mặt ngươi, dùng ta tới đổi Việt lão đầu, thế nào? Ngươi còn phải lo lắng?”
Một từ “Các ngươi” Của Bạch Lưu Ly, để Tào Phong đối với nàng có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng chăm chú nhìn nàng nhất thời trầm mặc, tựa hồ đang suy tư điều kiện Bạch Lưu Ly khai ra.
“Hay là nói, ngươi lo lắng ta sẽ giở trò lừa bịp?” Khóe miệng Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười biến thành châm biếm, “Các ngươi ở đây có bao nhiêu ánh mắt, còn sợ một nữ nhân như ta giở trò lừa bịp sao?”
Lời của lão Bạch Việt thế nào nghe cũng như đang chọc giận Tào Phong, nhưng mà Tào Phong phi nộ phản tiếu, tay túm vạt áo lão Bạch Việt đề cao một phần, “Ngươi đã không sợ chết, ta làm sao sợ, ta lượng ngươi cũng có đến mà không có về, huống chi, chỉ một mình ngươi, dù cho ta thả lão đầu hôn mê này ra, ngươi có thể dẫn hắn xuất cánh rừng này?”
“Cái này không cần ngươi quan tâm thay ta, ta nói ta có thể dẫn hắn đi, ta là có thể dẫn hắn đi.” Bạch Lưu Ly đưa mắt chuyển qua trên người lão Bạch Việt, “Bất quá, ta cần bảo đảm Việt lão đầu chỉ là ngất đi mà không phải xảy ra điều gì ta không muốn nhìn thấy.”
“A! Làm điều thừa, đến bản thân ngươi cũng là cá trong chậu rồi, dù cho không có trao đổi này, ngươi hôm nay cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.” Chỉ thấy Tào Phong ném lão Bạch Việt ra trước một cái, Bạch Lưu Ly lập tức bước nhanh về phía trước tiếp nhận hắn, lập tức chạm đến cổ tay của hắn bắt mạch tượng của hắn, khi xác định hắn đích xác chỉ là đã bất tỉnh mới đưa hắn kéo tới địa phương trước chỗ nàng đứng, sau đó dưới ánh mắt chặt chẽ của Tào Phong, chậm rãi đi đến chỗ hắn.
“Hiện tại, ta là con tin kiêm mồi câu của ngươi, ngươi cứ câu cá lớn ngươi muốn đi.” Bạch Lưu Ly đứng ở trước mặt Tào Phong, cạn tiếu phải nhường Tào Phong đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng, “Chỉ là ngươi xác định các ngươi phí trắc