CHƯƠNG 128: MỘNG YỂM, MỘT MẶT YẾU ỚT
Editor: Luna Huang
Nương, ta là Vân Tựu, ta Vân Tựu hài tử của ngươi a! Nương ngươi không nhận biết Vân Tựu sao?
Nương, ta không muốn, ta không muốn những thứ này!
Không muốn, không muốn! Nương hãy bỏ qua Vân Tựu đi, van cầu người buông tha Vân Tựu đo!
Đến đây, nhi tử, đừng sợ, nương sẽ không làm ngươi yêu ngươi, ngươi là nhi tử nương thương yêu nhất, nương làm sao sẽ làm đau ngươi, nương đây là cho ngươi nhớ kỹ việc của mình mà thôi. . .đến đây hảo hài tử của nương. . .
Không, không. . .
A_a_nương không muốn a! Ta là nhi tử của ngươi Vân Tựu a_!
Nhi tử nhớ kỹ, ngươi muốn làm sự tình nương không có không có, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Vân Tựu của U Đô, không phải là Bách Lý Vân Tựu của Trạch quốc!
Nương_ đau quá a_!
Chính là phải đau, ngươi mới có thể nhớ kỹ tất cả của U Đô! Nhớ kỹ chuyện ngươi cần làm!
“Nương không nên. . . Nương, không nên_!” Củi lửa tất tất ba ba thiêu đốt, Bách Lý Vân Tựu vẫn ngủ say chưa trong tiếng khóc khẽ ô ô yên yên bỗng nhiên mạnh giơ hai tay lên che má trái của mình, ngũ chỉ tay trái cố sức móc con mắt trái, phảng phất rơi vào trong ký ức sợ hãi vừa khổ đau, mi tâm khẩn túc, sắc mặt trắng bệch, cả người không tự chủ được run, đôi môi run, bỗng nhiên lại bỗng nhiên lại trong không khí cố sức huy đánh chút gì, một bên huy một bên kích động kiêm sợ la lớn, “Cút! Cút ngay! Không nên tới gần ta!”
Nhiên, mặc dù phản ứng cùng động tác của Bách Lý Vân Tựu đột nhiên như thế, hắn lại chưa từng tỉnh lại, hai mắt của hắn như trước chăm chú nhắm, trong ánh lửa, có thể tinh tường thấy lông mi thật dài của hắn liên tiếp run run, như làm bản thân rơi trong giấc mộng sợ hãi vô pháp thoát ra chịu nhịn đau khổ không thể nhịn được.
“Bách Lý Vân Tựu!” Cử động đột nhiên của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly bỗng dưng hoảng loạn, lập tức cũng cố quản không được vật bản thân nhìn, vội vã đưa tay nắm hai tay của Bách Lý Vân Tựu cố sức huy động ở trong không khí, mi tâm như Bách Lý Vân Tựu, càng túc càng chặt, có thể đến chính nàng cũng không có phát hiện, bàn tay của nàng có mồ hôi lạnh hơi mỏng.
Chỉ là, khi tay nàng ly khai ký hiệu cạnh con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, thanh u oán nức nở bên tai không dứt lập tức tiêu thất bên tai, kể cả cảnh tượng quỷ dị vậy không quá mức rõ ràng cũng tiêu thất trước mắt, mà trong lòng sinh sôi cảm giác đau, một chút tăng lên, ép tới nàng không tự chủ được trảo hai tay của Bách Lý Vân Tựu càng chặt hơn.
Nhiên, hai tay của Bách Lý Vân Tựu như rơi vào hầm băng ôn độ lạnh lẽo đến cực điểm để Bạch Lưu Ly túc mi tâm càng chặt hơn, tức khắc lại vươn tay lấy mu bàn tay chạm cái trán của Bách Lý Vân Tựu, xúc tua nóng hổi như cháy lệnh lòng của Bạch Lưu Ly túm chặt, “Bách Lý Vân Tựu ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, ngươi mộng yểm rồi!”
Mà khi tay nàng mới buông tay của Bách Lý Vân Tựu ra, Bách Lý Vân Tựu lại đưa tay lên má trái của mình, dùng sức móc con mắt trái của mình ra, động tác ngoan dường như muốn moi cho được nhãn châu của con mắt trái ra vậy, bất quá cử động trong nháy mắt, thấy hắn xung quanh con mắt trái của mình cào ra vết máu rõ ràng, chỉ thấy cả người hắn run rẩy càng thêm lợi hại, thanh âm cũng càng thêm run bất an, “Nương người buông tha Vân Tựu đi, van cầu người tha Vân Tựu đi!”
“Van cầu người, buông tha Vân Tựu đo. . .” Nói tới cuối cùng, khí tức cùng thanh âm của Bách Lý Vân Tựu dần dần yếu đi, giống như là đau khổ khóc cầu không có kết quả mà lâm vào trong tuyệt vọng vô lực.
Bạch Lưu Ly cố sức lấy tay của Bách Lý Vân Tựu đang moi con mắt trái ra, đem hai tay của hắn nắm thật chặt trong tay, để tránh khỏi hắn lộn xộn một lần lại một lần liên lụy đến vết thương tâm khẩu, tâm lại như hãm trong vũng bùn không biết tên, nhìn dáng dấp Bách Lý Vân Tựu thống khổ, tâm khó chịu khó diễn tả được.
Có lẽ là tay của Bạch Lưu Ly có thể để cho Bách Lý Vân Tựu cảm thấy an lòng, dần dần, hắn khôi phục bình tĩnh, như trước lâm vào trong ngủ mê an tĩnh, mi tâm chưa thư giãn.
Bạch Lưu Ly giơ tay lên thay Bách Lý Vân Tựu vuốt mi tâm ninh thành chữ xuyên của hắn, xúc tua nóng hổi lệnh động tác trên tay nàng mềm nhẹ không gì sánh được, tựa như đối đãi bảo bối, tựa hồ sợ cố sức sẽ làm hắn đau.
Thanh khóc khẽ u oán bên tai tiêu thất đầu ngón tay của Bạch Lưu Ly đụng tới ký hiệu chung quanh con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu thì lại bắt đầu vang lên bên tai, kèm theo vẽ tranh mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, Bạch Lưu Ly không có hoảng hốt không có sợ, không có thả tay Bách Lý Vân Tựu, mà là càng thêm tới gần con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mực mi như kiếm của hắn, mí mắt nhảy, lông mi dài đẹp, cùng với ký hiệu tinh hồng quỷ dị.
Đầu ngón tay của nàng mỗi di động một phần, tiếng khóc u oán bên tai rõ ràng một phần, cảnh tượng trước mắt cũng liền rõ ràng hơn một phần, mà khi đầu ngón tay của nàng đứng ở ký hiệu đơn giản hoá ở bên khóe mắt của khóe mắt, tất cả cảnh tượng cùng thanh âm đều thanh thanh sở sở, lệnh nàng luôn luôn tới nay tuy là thái sơn băng đính vẫn có thể lãnh tĩnh làm sao cũng lãnh tĩnh không được nữa, ở khóe mắt của Bách Lý Vân Tựu ngũ chỉ không tự chủ được nhẹ nhàng run.
“Thiếu chủ. . . Tỉnh tỉnh a tỉnh tỉnh. . . Ngươi không thể ngủ a. . .”
“Thiếu chủ ngươi làm sao có thể ngủ. . . Ngươi đã quên chuyện ngươi muốn làm sao. . .”
“Thiếu chủ. . . Ngươi đây là muốn phản bội U Đô phản bội chúng ta sao. . .”
“Thiếu chủ. . . Ngươi vì một nữ nhân liền muốn phản bội U Đô sao. . .”
“Thiếu chủ. . . Ngươi không phải là không cần nghỉ ngơi sao. . . Ngươi nhanh lên một chút mở mắt ra nói cho chúng ta biết sự thực. . .”
Bạch Lưu Ly nhìn các nữ nhân lạnh lùng oán vây quanh ở bên người Bách Lý Vân Tựu, nhìn áo bào kỳ dị của các nàng bị gió thổi cổ trướng cổ trướng, môi nhu nhu, thanh âm lạnh lùng, lại mang theo run rẩy vì đau lòng mà đến chính nàng cũng không có nhận thấy được, “Các ngươi, đến tột cùng là ai?”
“Cút. . . Cút ngay. . .”
“Không nên tới gần thiếu chủ của chúng ta. . .”
Thanh khóc khẽ u oán khi thanh âm của Bạch Lưu Ly vang lên biến thành thanh oán hận bén nhọn, nữ nhân vây quanh ở bên cạnh Bách Lý Vân