CHƯƠNG 129: ẤM LANH, QUYẾT ĐỊNH CỦA LƯU LY
Editor: Luna Huang
Hắc Vũ tìm được sơn động cách vị trí của Bạch Lưu Ly cũng không xa, cái động khẩu treo đằng điều dày hầu như đắp lên hơn phân nửa động khẩu, đến nỗi Bạch Lưu Ly không khỏi lại xoa xoa đầu của Hắc Vũ, nghĩ nếu Hắc Vũ không phải một con hải đông thanh mà là một người, sẽ thông minh đến trình độ nào?
Bạch Lưu Ly tiểu tâm dực dực dời Bách Lý Vân Tựu đến sơn động, bởi vì sợ liên lụy đến thương ngực của hắn, bất quá là cự ly ngắn mà thôi, Bạch Lưu Ly lại đi được rất chậm rất chậm, mắt hoàng lục sắc núp trong cỏ hoang vẫn chậm rãi theo nàng.
Hắc Vũ vẫn thấp thấp bay bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, thỉnh thoảng đem ánh mắt sắc bén nhìn về phía trong bụi cỏ hoang, như một tấc cũng không rời bảo vệ chủ nhân nó yêu nhất.
Bạch Lưu Ly không để ý ánh mắt trong bụi cỏ hoang, đem Bách Lý Vân Tựu vào trong sơn động xong lập tức mồi lửa, sau đó lấy cành khô ở cái động khẩu che chút gió lạnh, xác định dã lang coi chừng bọn họ không lại đột nhiên không công kích mới ngồi xuống bên người Bách Lý Vân Tựu.
Sơn động không lớn, củi lửa thiêu đốt thường thường phát ra tiếng vọng tích ba trong sơn động, hỏa quang lượng để cái bóng của Bạch Lưu Ly kéo dài trên vách động, phảng phất hàn ý cùng tiếng gió thổi bên ngoài chỉ là chuyện bên ngoài, trong sơn động ngoại trừ củi lửa thường thường phát ra thanh, liền chỉ có tiếng hít thở thật sâu nhợt nhạt.
Bạch Lưu Ly lấy tâm của mu bàn tay chạm đến ôn độ trên trán Bách Lý Vân Tựu xong, đem dược hoàn trong bình nhỏ bên hông cho hắn thêm một viên, nhìn hắn nuốt xuống mới dời đến ngồi bên lửa, đưa cánh tay lõa lồ bên ngoài bị hàn ý cóng đến tay cứng ngắc đến bên lửa, nhưng vẫn là thường thường ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu hôn mê không tỉnh.
Củi lửa tích ba thiêu đốt, Bạch Lưu Ly một chút một chút dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh tay của mình, mí mắt thõng xuống, nhìn trước mắt toát ra hỏa quang, làm như rơi vào trầm tư.
“Ba. . .” Cành khô ở cửa động bỗng nhiên rớt một cây xuống, có lẽ là mới vừa rồi Bạch Lưu Ly để không chắt.
Bạch Lưu Ly ngước mắt, cảnh giác nhìn về phía động khẩu đen như mực, khi nàng lại một lần nữa giơ tay lên muốn xoa cái trán của Bách Lý Vân Tựu, môi của Bách Lý Vân Tựu trở nên trắng tựa hồ run run, như là muốn nói điều gì, lệnh tay của Bạch Lưu Ly muốn dán lên trán của hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt chỉ theo dõi môi hắn.
Nhiên Bách Lý Vân Tựu lại vẫn là nhắm chặt hai mắt, tựa hồ mới vừa rồi động tác môi run không có ở xuất hiện qua trên mặt hắn, tâm trạng của Bạch Lưu Ly tự giễu một tiếng, mu bàn tay lại cham cái trán của Bách Lý Vân Tựu.
Ngay khi mu bàn tay của nàng dán đến, môi của Bách Lý Vân Tựu lai run run, chỉ là động tác lần này không còn là thật nhỏ, bởi vì Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy đôi môi hắn đang phát run, đến hai vai của hắn cũng run.
Bạch Lưu Ly thu hồi tay, tiện đà đặt lên gò má của Bách Lý Vân Tựu, hơi nghiêng đầu cúi người đưa tai đến gần miệng của Bách Lý Vân Tựu, mi tâm khinh túc, thanh âm ôn nhu đến chính nàng cũng không có phát giác, “Bách Lý Vân Tựu ngươi nói cái gì?”
“Lạnh. . .” Có lẽ là nghe được câu hỏi của Bạch Lưu Ly, môi trở nên trắng của Bách Lý Vân Tựu run run, thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ nữa, mang theo run, cũng mang theo khàn khàn, cùng lúc đó ôm lấy song chưởng của mình, chậm rãi cuộn mình.
Viền mắt của Bạch Lưu Ly run lên, nhìn Bách Lý Vân Tựu nhắm chặt hai mắt lộ ra một loại yếu đuối, tâm cũng bỗng dưng run lên, nhưng vẫn là vươn tay đè xuống song chưởng của Bách Lý Vân Tựu không cho hắn lộn xộn.
“Lãnh. . .” Mất đi ôn độ của song chưởng vây quanh, Bách Lý Vân Tựu túc mi tâm càng chặt hơn, môi trở nên trắng tựa hồ càng trắng hơn một phần, thân thể cũng run càng thêm, hình như hắn không chỉ là thân thể lạnh, đó là đến liên tâm cũng lạnh, bằng không lấy thân thể của hắn, sẽ không nhịn không được ôn độ của sơn động này.
Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa vì Bạch Lưu Ly đè lại hai cánh tay của hắn mà an tĩnh lại, trái lại động song chưởng đem đẩy cầm của Bạch Lưu Ly ra, Bạch Lưu Ly túc mi tâm quá chặt chẽ, mắt thấy nàng vô pháp chế trụ Bách Lý Vân Tựu, không khỏi kéo áo khoác đắp lên trên người của hắn, bọc hắn nghiêm nghiêm thật thật như một con nhộng.
Bị áo khoác ràng buộc, Bách Lý Vân Tựu dần dần yên tĩnh lại, nhưng mà thần sắc lại gần như sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán thấm xuất, phảng phất hắn chịu dằn vặt lạnh vô cùng thấu xương tâm, ngoài miệng còn đang lầm bầm lạnh.
Đợi Bách Lý Vân Tựu hoàn toàn yên tĩnh lại, mồ hôi lạnh trên trán hắn đã để tóc trên trán hắn ướt nhẹp, Bạch Lưu Ly lau mồ hôi hột trên trán lau, vén tóc vì mồ hôi mà ước trên tràn hắn ra, xác định Bách Lý Vân Tựu sẽ không lộn xộn nữa nàng mới thêm một cây củi vào đống lửa, trong sơn động hỏa quang dần dần sáng lên vài phần.
Chỉ là, hỏa quang cùng ôn độ cường thịnh trở lại tựa hồ cũng cùng Bách Lý Vân Tựu không có vấn đề gì, mặc dù trên người đã nghiêm nghiêm thật thật bọc áo khoác, hắn vẫn lạnh run.
Bạch Lưu Ly nửa quỳ ở bên người hắn, lấy lòng bàn tay ấm áp hơ qua lửa áp lên má phải lạnh của Bách Lý Vân Tựu, có lẽ là quá mức ấm áp, Bách Lý Vân Tựu đúng là cà cà gương mặt vào trong lòng bàn tay Bạch Lưu Ly, như là tìm kiếm ấm áp, cả người đều tới gần Bạch Lưu Ly.
“Ấm. . .” Thời gian Bách Lý Vân Tựu đem gương mặt cọ trong lòng bàn tay Bạch Lưu Ly, đúng là như tiểu nhi chưa hề có ấm áp đột nhiên chiếm được ấm áp đến từ thân nhân vậy, thỏa mãn kéo khóe miệng.
Nhiên, cả người Bạch Lưu Ly cũng cứng lại, không biết là bởi vì cử động của Bách Lý Vân Tựu, hay là bởi vì khóe miệng hắn mang tiếu ý thỏa mãn như tiểu nhi vậy, để Bạch Lưu Ly chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất đáy lòng của bản thân gợn sóng, thật lâu phát ra thanh âm, cũng không dừng được nữa.
Thân thể của Bách Lý Vân Tựu đang nhẹ nhàng run rẩy, Bạch Lưu Ly nhìn mặt mày hắn thu hồi lại tay, mất đi ấm áp nho nhỏ này, thân thể của Bách Lý Vân Tựu chợt run rẩy càng thêm lợi hại, trong sốt cao lúc nóng đi lúc lạnh mất đi ý thức của mình, chỉ ở lẩm bẩm nói: “Lãnh. . .”
Bách Lý Vân Tựu không muốn người biết một mặt yếu đuối không để cho Bạch