CHƯƠNG 14: TRƯỚC KHI LÀM CHA 3
Editor: Luna Huang
Kế tiếp bảy ngày, tiêu cục tạm thời đóng cửa, hai trù phòng của Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt ô yên chướng khí tròn bảy ngày, sau đó Bách Lý Vân Tựu cùng Ám Dạ thuận lợi xuất quan, Ám Dạ bởi vì có Ám Nguyệt ở bên làm sư phó, xuất quan tài nấu nướng của hắn tương xứng với Ám Nguyệt, Bách Lý Vân Tựu nghèo nàn, Ám Nguyệt len lén cùng Ám Dạ cười gia thật đần.
Trong bảy ngày này, Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt không ít bổ sung chén đĩa nổi niêu cho trù phòng của bọn hắn, bởi vì bọn họ hai người chỉ kém chưa dở luôn đỉnh phòng ra, chén dĩa nôi niêu không biết rớt bể bao nhiêu, vưu kì trù phòng bên này của Bạch Lưu Ly, quả thực chính là vô cùng thê thảm, Bách Lý Vân Tựu còn không cho nàng thu thập, Bạch Lưu Ly chỉ có thể áp huyệt Thái Dương đang nhảy của mình ngồi chẩn đường, mắt không thấy tĩnh tâm, nàng tự nói với mình, phải tĩnh táo phải tĩnh táo, chén đĩa nồi niêu thối mà, thêm là được.
Ngày thứ tám, Bạch Lưu Ly rốt cục ăn vào canh thang Bách Lý Vân Tựu tự mình làm, Ám Nguyệt đều khen không dứt miệng, là sau này các nàng đều có lộc ăn, Bạch Lưu Ly còn lại là kinh ngạc đến có chút nói không nên lời.
Bách Lý Vân Tựu ôm toàn bộ gia sự, ban ngày đi tiêu cục, ban đêm trở về hầu hạ Bạch Lưu Ly thật tốt, về phần xuống bếp, còn lại là hắn cùng với Ám Dạ thay phiên.
Đối với bữa cơm sáng Ám Dạ bưng lên, Bạch Lưu Ly lúc đầu có chút không có quen, Ám Nguyệt mỗi ngày nhắc tới liền cũng quen, mà Ám Nguyệt lần đầu tiên ăn được cơm nước chính tay Bách Lý Vân Tựu bưng lên, nàng luôn luôn vui vẻ tựa hồ không biết sầu bi đúng là nhịn không được chảy nước mắt, chậm chạp không dám động, Bách Lý Vân Tựu còn lại là nhìn nàng một cái, đem chiếc đũa đưa tới trong tay nàng, thản nhiên nói: “Ăn đi, ngươi cùng Ám Dạ bây giờ là hàng xóm của ta, không phải thuộc hạ của ta, không có quy củ gì.”
Ám Nguyệt sinh sôi nghẹn nước mắt của mình trở về, gia là ân nhân của bọn hắn a, nào có đạo lý để ân nhân làm cơm cho mình, thiên hạ này, không còn có chủ tử tốt như gia vậy.
Bạch Lưu Ly chưa từng có nghĩ tới bản thân sẽ nôn nghén lợi hại như vậy, lợi hại đến chỉ cần thấy món ăn có chút mỡ là ác tâm không được, Ám Nguyệt nhìn nàng, luôn cảm thấy bất khả tư nghị, nàng không có nôn nghén, vì sao phu nhân khó chịu đến chết đi sống lại?
Ám Nguyệt không hiểu, Bách Lý Vân Tựu còn lại là khẩn trương đến muốn chết, tròn một tháng, Bách Lý Vân Tựu vô thì vô khắc canh giữ ở bên người Bạch Lưu Ly, đến tiêu cục cũng không đi, vốn là cùng Ám Dạ thay phiên xuống bếp hắn toàn bộ nắm vào trên người mình, Bạch Lưu Ly cười hắn, nói đây là phản ứng bình thường, không cần khẩn trương cũng không cần ngạc nhiên, trong ngày thường hắn nên làm gì thì làm cái đó, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu không tin, hắn nói vì sao Ám Nguyệt không có loại phản ứng này, Bạch Lưu Ly biết khuyên không động được hắn, liền để hắn không cần khẩn trương hầu hạ nàng.
Bởi vì Bạch Lưu Ly nói qua hoài thai ba tháng là giai đoạn ảnh hưởng hài nhi trong bụng nhất, Bách Lý Vân Tựu chiếu cố Bạch Lưu Ly có thể nói là cẩn thận, quả thực tựa như phủng ở trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, Bạch Lưu Ly nhịn không được cười hắn đâu phải dùng tới cẩn thận nghiêm túc như vậy, Bách Lý Vân Tựu không để ý tới, như trước theo kế hoạch của hắn hành sự.
Thời gian cây đào trong sân nở hoa, Bách Lý Vân Tựu gọi người chở rất nhiều tảng đá trở về, lại mời người đem tảng đá vào trong viện, lại tự mình thêm vài bụi cây hòe, nói là như thế này oa oa có thể chơi đùa ở trong sân, đợi cây hòe trưởng thành, cũng để Bạch Lưu Ly hóng gió trong viện, nam nhân cửa hàng đá phiến khen hắn thương tức phụ, phu nhân đến xem chẩn cũng khen Bạch Lưu Ly có phúc khí.
Ám Nguyệt lộ bụng, Ám Dạ thay đổi cẩn cẩn dực dực, Bách Lý Vân Tựu luôn luôn nhìn chằm chằm cái bụng của Bạch Lưu Ly, tựa hồ nghi vấn vì sao bụng thê tử của hắn vẫn là thường thường, Bạch Lưu Ly đốt lại cười nói, bụng của nàng cùng Ám Nguyệt kém hai tháng, làm sao có thể một dạng, Bách Lý Vân Tựu lúc này mới giải sầu.
Bạch Lưu Ly lộ bụng, chính là giữa hè, nàng hoái thai bốn tháng rưỡi, tiếng ve kêu trận trận Bách Lý Vân Tựu kích động không thôi, trở nên phải cẩn thận hơn Ám Dạ, Bạch Lưu Ly chỉ cần hơi chút mặt nhăn chau mày, Bách Lý Vân Tựu cũng sẽ khẩn trương không ngớt, Bạch Lưu Ly lôi kéo tay của Ám Nguyệt lén lút nói nàng cảm thấy từ lúc nàng hoài thai tới nay, Bách Lý Vân Tựu tựa như chim sợ cành cong, một chút xíu phản ứng của nàng cũng sẽ làm hắn khẩn trương, Ám Nguyệt còn lại là vỗ về cái bụng tròn vo của nàng cười híp mắt nói: “Đó chính là biểu hiện gia yêu phu nhân a, Dạ Dạ khẩn trương ta như vậy, ta rất cao hứng!”
Bạch Lưu Ly nghĩ, cũng đúng, nếu không phải yêu nàng thường nàng, người nam nhân nào sẽ như vậy?
Bạch Lưu Ly hoài thai năm tháng, lần đầu tiên có thai máy.
Lúc đó chính là đêm hè khô nóng, Bách Lý Vân Tựu sợ nàng nóng không hề đem cánh tay của mình cho nàng gối lên, mà là nằm nghiêng bên người nàng vì nàng quạt, cánh tay phe phẩy lúc mệt mỏi thoáng dừng lại nghỉ ngơi, đưa tay đặt lại trên bụng đã nhô ra của Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng mà vuốt ve, Bạch Lưu Ly quen ban đêm có hắn khẽ vuốt như vậy, trên môi hắn nhẹ nhàng hôn mang theo buồn ngủ ôn nhu nói: “Ngủ ngốc tử, không nên giúp quạt, không nóng.”
Bạch Lưu Ly nói xong, cầm lấy cổ tay Bách Lý Vân Tựu không cho giơ lên nữa, dần dần ngủ, Bách Lý Vân Tựu nhìn mí mắt nàng nhẹ nhàng khép lại, động tác vuốt ve cái bụng nàng trở nên mềm nhẹ cực hạn, ngay lúc hắn muốn thu tay về vì nàng quạt thêm một hồi, Bách Lý Vân Tựu chỉ cảm thấy lòng bàn tay trên bụng Bạch Lưu Ly một trận ba động nhẹ nhàng, như sóng mà qua, mặc dù rất nhỏ, hắn vẫn rõ ràng cảm thấy.
Một khắc kia, cả người Bách Lý Vân Tựu đều cứng lại, nhất thời lại quên bản thân phải làm cái gì, sau đó trận ba động kia, không còn là nhỏ nhẹ, là lực đạo nho nhỏ cực kỳ rõ ràng, Bạch Lưu Ly còn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ lúc thai máy đột nhiên tới mở mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt Bách Lý Vân Tựu khiếp sợ rồi lại cẩn thận, không khỏi giơ tay lên vỗ vỗ gò má của hắn, cười nói: “Làm sao vậy?”
“Lưu Ly…” Bách Lý Vân Tựu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, tay che ở bụng Bạch Lưu Ly có chút run rẩy, đến thanh âm đều là khẽ run, “Mới vừa rồi, hắn, hắn động, ta cảm thấy, ta cảm thấy!”
Thời khắc này Bách Lý Vân Tựu đã không chỉ là khiếp sợ, mà là kích động, hưng phấn, hắn nghe Ám Dạ nói, cái bụng của Ám Nguyệt biết động, tựa như hài tử cùng bọn họ nói, hắn tưởng tượng là cảm giác như thế nào, chỉ có thể ngóng trông hài tử của hắn cũng sớm nhúc nhích, nói cùng hắn.
“Lưu ly, hắn là đang nói với ta sao?” Ban đêm, Bách Lý Vân Tựu cười đến như một hài tử được bảo bối, “Hắn và nói cái gì với ta?”
“Hắn nói, cha, buồn ngủ, thời gian không còn sớm.” Ánh trăng suyên thấu qua song chiếu vào trong phòng đem nụ cười trên mặt Bách Lý Vân Tựu phản chiếu sáng sủa, Bạch Lưu Ly không muốn đánh nát tưởng tượng tốt đẹp của hắn, liền cười theo vấn đề của hắn ôn nhu đáp.
“Hảo, ngủ, không thể quấy rầy giấc ngủ của Lưu Ly cùng oa oa.” Bách Lý Vân Tựu một cách tự nhiên lại đưa cánh tay để dưới đầu của Bạch Lưu Ly, để cho nàng gối, dán lưng nàng ôm nàng vào trong ngực, tay kia như cũ che ở trên bụng của nàng, cười đến thỏa mãn.
Bạch Lưu Ly hoài thai tháng thứ sáu, nàng bắt đầu cùng Ám Nguyệt vì tiểu oa nhi trong bụng may tiểu y, hai người đều là nữ nhân hầu như chưa từng đụng qua châm tuyến, cũng không ít lần đâm vào tay, đợi đến nam nhân của các nàng về nhà, đều là một bên thở dài một bên đau lòng bôi thuốc đầu ngón tay sưng đỏ của cho các nàng.
Bách Lý Vân Tựu nói: “Chớ làm, ngày mai ta giúp nàng tìm người làm.”
Bạch Lưu Ly tiếp tục xe chỉ luồn kim nói: “Ta thích, vậy sao ngươi không tìm người khác sinh hài tử cho người?”
Ám Dạ nói: “Lăn qua lăn lại chuyện này để làm gì, đi thỉnh nương giúp làm không được sao, cũng không nhìn tay nàng một cái, còn muốn làm y phục?”
Ám Nguyệt