CHƯƠNG 16: LÀM CHA RỒI HẠ
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly rất suy yếu, tâm ngận đau, Bách Lý Vân Tựu lại cười đến như hài tử trong suốt hài lòng, bà đỡ vội vàng giúp Bạch Lưu Ly thanh lý, đuổi hắn đến nhà chính trước, Bách Lý Vân Tựu cực kỳ tiểu tâm dực dực ôm hài tử nhiều nếp nhăn, cứng ngắc cẩn thận di động mỗi một bước, đến nhà chính mới phát hiện hắn đã quên lất giường gỗ nhỏ mấy ngày hôm trước làm cho oa oa ra ngoài, muốn tiến thất lấy ra cũng không được, nếu không lấy ra hắn cứ ôm hài tử cũng không có thể lau người cho hài tử, vì vậy liền đứng ở nhà chính giương giọng hô Ám Dạ một tiếng.
Không có biện pháp, hắn không dám ôm tiểu gia hỏa nhiều nếp nhăn trong lòng ra nhà chính, rất sợ bên ngoài có gió thu chút hàn ý lạnh đến nàng.
Ám Dạ đứng ở trong phòng bản thân chiếu cố tân sinh nhi vừa nghe đến thanh âm của Bách Lý Vân Tựu, lại càng hoảng sợ, bởi vì từ lúc bọn họ theo Bách Lý Vân Tựu, chưa từng nghe hắn to tiếng câu nào, mặc dù thanh âm sắc bén, cũng là thấp thấp lạnh lùng, chớ nói chi là nghe được hắn kêu gọi to tiếng, mà hiện nay thanh âm của Bách Lý Vân Tựu chính là hô truyền đến trong tai hắn, làm sao có thể không để hắn kinh ngạc.
Ám Nguyệt ôm hài tử, giục Ám Dạ mau đi xem gia một chút xem có phải gia cần giúp một tay hay không, Ám Dạ ứng tiếng, vội vã ra khỏi phòng.
Tổng cộng bốn người ở gian nhà, hai nam nhân, hai nữ nhân, hôm nay hai nữ nhân đồng nhất trong một đêm sinh, bà đỡ lại vội vàng xử lý cho hai nữ nhân, hai đại nam nhân cái kinh nghiệm gì cũng không có chỉ có thể luống cuống tay chân tự tìm bí quyết, cũng may Ám Dạ mới vừa rồi vẫn còn dưới sự chỉ điểm của Ám Nguyệt lau hài tử, bao nhiêu cũng cường hơn so với Bách Lý Vân Tựu.
“Gia, nam hài nhi hay nữ hài nhi?” Ám Dạ nhìn Bách Lý Vân Tựu ôm hài tử cứng ngắc, không khỏi cười, nghĩ thầm gia bộ dáng này so với hắn còn phải cứng ngắc khẩn trương hơn.
“Nữ oa oa.” Bách Lý Vân Tựu nghe được bà đỡ nói tiếu ý trong mắt sẽ không có giải, hiện nay cúi đầu nhìn tiểu oa nhi khóc ô ô trong lòng, cười đến tự hào nói, “Làm sao, có đẹp mắt hơn hầu tử của ngươi hay không?”
“…” Ám Dạ nhìn tiểu tiểu thư trong lòng Bách Lý Vân Tựu bởi vì có chút khó sinh cả người ngoại trừ tơ máu ra còn hồng mang theo giáng tử sắc nhiều nếp nhăn, ngoại trừ so với nhi tử của hắn nhỏ hơn một chút, hắn thực sự nhìn không ra có cái gì khác biệt, Ám Dạ luôn luôn không biết nói láo chỉ đàng hoàng nói, “Gia, ta cảm thấy đều là một dạng, hơn nữa, nam oa oa cùng nữ oa oa, không thể so đi?”
“Ta xem ngươi là không muốn thừa nhận nhi tử ngươi không đẹp bằng nữ nhi ta.” Bách Lý Vân Tựu tiểu tâm dực dực lắc lắc cánh tay cứng ngắc, cười đến khóe mắt cong cong.
(Luna: Ta cười chết mất)
“…” Ám Dạ cảm thấy, không chỉ có là nữ nhân mang thai không nói lý lẽ, nam nhân làm cha của nữ oa oa cũng không phân rõ phải trái, “Gia, trước khoan so, trước lau thân thể cho tiểu tiểu thư chứ?”
“Đúng đúng đúng, lâu một cái trước.” Bách Lý Vân Tựu lúc này mới luống cuống tay chân dưới hỗ trợ của Ám Dạ nhận nhận chân chân giúp tiểu nữ nhi của hắn lau sạch sẽ, sau đó bọc tả lót chặt chặt.
Bà đỡ giúp Bạch Lưu Ly thanh lý xong từ buồng trong đi ra Bách Lý Vân Tựu lại một lần nữa ôm tiểu nữ từ khóc lớn ô ô chuyển thành anh anh vào trong ngực, bà đỡ chính muốn cùng hắn ăn nói chút gì, hắn cũng đã đi nhanh vọt vào buồng trong, để bà đỡ hết sức: “Hậu sinh này! Thì không thể trước hết nghe lão bà ta nói vài câu sao? Mao mao táo táo, dáng dấp chưa từng làm cha!”
“Tiền bối người đừng nóng giận, gia quá khẩn trương phu nhân, còn xin ngài tha thứ, đến đây, người ngồi trước, uống chén trà nóng trước.” Bách Lý Vân Tựu chạy, chỉ có thể do Ám Dạ làm người giải quyết tốt hậu quả, vì vậy Ám Dạ kiên trì nghe xong lời bà đỡ nói với hắn cùng Bách Lý Vân Tựu xon lại giũa cho gia một trận lại thêm căn dặn xong một chập, Ám Dạ một bên nghe một bên cảm khái tiền bối này bận rộn một đêm chưa nghỉ ngơi lại còn có tinh thần như thế…
Bà đỡ huấn đủ rồi cũng giao phó xong, lại uống một ly trà nóng, đứng dậy liền phải đi, Ám Dạ liền vội vàng đứng lên đưa tiễn, không quên giao đủ thù ngân cho bà đỡ, thù có chút nhiều, nâng ở trong tay có chút trầm điện điện, bà đỡ chẳng những mất hứng, trái lại ngang mặth, lại mắng Ám Dạ, “Hậu sinh, xem lão bà ta là tới kiếm bạc sao? Ta thu gần một nửa, còn dư lại lấy về cho tức phụ nhi các ngươi hảo hảo bổ thân thể.”
Bà đỡ cầm bạc bản thân nên lấy, trừng Ám Dạ một mắt thẳng đi, vừa ra đến trước cửa gọi Ám Dạ lại, “Được rồi không cần đưa tiễn, có thời gian rãnh rỗi nhanh đi về chiếu cố tức phụ nhi cùng hài tử của ngươi, còn có, nhất định phải nhớ kỹ chuyện ta dặn dò phải chú ý, đừng quên chuyển cáo hậu sinh so với ngươi còn xúc động hơn kia.”
“Nhất định nhớ kỹ, nhất định nhớ kỹ, tiền bối đi thong thả.” Ám Dạ liên tục gật đầu.
“Thân thể của lão bà tử còn rất cường tráng, có thể đi thong tha!” Bà đỡ cố sức hừ một tiếng, đi.
“…”
Chỗ Bạch Lưu Ly.
Trong phòng còn tràn ngập mùi máu tanhm Bạch Lưu Ly nằm ở trên giường suy nghĩm sắc mặt có chút tái nhợtm hô hấp rất nhẹm tựa hồ đang ngủ,
Nhiên Bách Lý Vân Tựu ôm hài tử hài tử gian nhà một sát na kia, Bạch Lưu Ly liền chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi tiếu ý của Bách Lý Vân Tựu lập tức ảm đạm, thanh âm có chút bối rối có chút bối rối, “Đánh thức Lưu Ly rồi?”
“Không có, ta không có ngủ.” Bạch Lưu Ly kéo khóe miệng ôn hòa cười, hai tay chống giường muốn ngồi dậy, Bách Lý Vân Tựu liền vội vàng đặt tiểu oa nhi trong lòng đến bên gối nàng, đỡ lấy nàng để cho nàng dựa vào gối đầu mềm dầy phía sau nửa nằm, sau đó đưa tiểu oa nhi thỉnh thoảng anh anh hai tiếng tới trong ngực nàng.
Khi Bạch Lưu Ly ôm tiểu oa oa mềm vào trong ngực, nàng cảm giác trái tim mình cũng mềm, có lẽ là ngửi thấy vị đạo trên người mẫu thân, tiểu gia hỏa nhẹ nhàng mà giật giật mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay áp đến trên người Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu thấy hiếu kỳ, hỏi: “Nàng là muốn làm gì?”
“Chắc là đói bụng.” Bạch Lưu Ly lắc lắc cánh tay của mình, cười đến từ ái.
Bách Lý Vân Tựu lập tức từ mép giường đứng lên, “Ta đây đi nấu đồ ăn.”
Bạch Lưu Ly bật người kéo tay hắn, buồn cười nói: “Ngốc tử, nàng nhỏ như vậy, sao có thể ăn được thức ăn chúng ta ăn.”
“Vậy nàng ăn cái gì?” Bách Lý Vân