CHƯƠNG 22: MẶT NẠ HEO
Editor: Luna Huang
Giờ Mùi qua phân nửa, Thính Phong ôm tiểu Tinh Thiên trở về, bởi vì tiểu Tinh Thiên đói bụng, tuy rằng còn chưa biết nói, thế nhưng khóc oa oa, chứng minh đói bụng tìm nương, Ám Dạ quả đoán ném Thính Phong từ tiêu cục trở về.
Trên đường trở về, tiểu Tinh Thiên khóc càng ngày càng to, Thính Phong một cái đầu hai lớn, trong lòng thẳng hối hận ôm oa nhi này ra ngoài, đơn giản là bản thân ở không đi gây sự cho mình, kinh qua một sạp nhỏ bán mặt nạ động vật, Thính Phong thuận lợi lấy mặt nạ heo đến trước mặt tiểu Tinh Thiên, tiểu Tinh Thiên thấy tân kỳ, cư nhiên ngừng khóc, thế nhưng Thính Phong buông mặt nạ xuống, hắn lại khóc, mang lên, hắn ngừng, lại buông xuống, hắn tiếp tục khóc, đại gia bán mặt nạ cười ha hả nói: “Vị gia này, oa oa nhà ngươi thích mặt nạ heo này, người mua về cho hắn đi.”
Vì vậy, Thính Phong moi tiền mua mặt nạ heo kia, lúc hắn nhìn mặt của tiểu Tinh Thiên cười khanh khách, trong lòng thẳng hối hận ban nãy không chọn mặt nạ con cọp hay con ưng, vì sao nhìn cũng không nhìn lại lấy mặt nạ heo?
Trên đường cô nương cùng với phụ nhân nhìn Thính Phong mang mặt nạ heo bế tiểu oa nhi trong ngực hắn, tránh không được cười một phen, là như thế này, Thính Phong thở dài trong lòng càng sâu.
Chỉ là, nhìn cô nương trên đường cười đến sáng rỡ, Thính Phong chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền táo, mấy tháng này tiếng cười vẫn quanh quẩn trong lòng hắn không khỏi bò lên trên trong lòng, làm hắn tâm phiền ý loạn, ôm tiểu Tinh Thiên đi đến Vân An Đường.
Tiểu Tinh Thiên rất nể tình, vẫn mua sổ sách của mặt nạ heo kia vào Vân An Đường, Thính Phong bước vào Vân An Đường trong tay còn bế tiểu Tinh Thiên mang mặt nạ heo, “Tiểu Tinh Thiên, nhìn một cái, mặt nạ heo này giống nương ngươi, có đúng hay không?”
Hai chân của Thính Phong vừa vào Vân An Đường, tiểu Tinh Thiên như là cảm giác được về tới trong nhà bỗng nhiên oa khóc lên, Thính Phong có chút não lấy mặt nạ xuống, giả bộ hung đạo tiểu Tinh Thiên: “Ngươi hài tử này, vừa về tới gia liền không hãnh diện?”
“Thính Phong.” Ngay thời gian Thính Phong chỉ lo cúi đầu dỗ tiểu Tinh Thiên, một đạo thanh âm nữ tử mềm nhẹ mang theo nồng đậm vui sướng trong y quán vang lên.
Trong nháy mắt đó, tay cầm mặt nạ heo của Thính Phong đột nhiên cứng đờ, mặt nạ heo liền nổ lớn rơi xuống đất, tay hắn suýt chút nữa làm ngã tiểu Tinh Thiên, may là hắn hoàn hồn nhanh hơn, ôm tiểu Tinh Thiên nhét vào trong lòng Đông nhi đang muốn ra ngoài cửa, nhìn liền cũng không nhìn nữ tử gọi hắn một mắt xoay người nhanh chóng ly khai y quán, cước bộ hoảng loạn như muốn chạy.
Đông nhi ôm tiểu Tinh Thiên oa oa khóc lớn sững sờ, bất minh.
Ám Nguyệt nghe được tiếng khóc của tiểu Tinh Thiên từ trong viện chạy tới, thấy tiểu Tinh Thiên trong lòng Đông nhi khóc vẻ mặt đỏ bừng, lập tức ôm lấy, hỏi Đông nhi: “Thính Phong?”
Đông nhi mặc mặc, sau đó nói: “Chạy rồi.”
“Chạy? Ta ném ahwns không đi, lúc này tự chạy?” Ám Nguyệt thiêu thiêu mi, hừ.
Đông nhi không ra tiếng.
Tiểu Tinh Thiên đói bụng đến phải khóc rất hung, Ám Nguyệt không chú ý nữ tử y phục đạm lục sắc ngồi ở bên người Bạch Lưu Ly, vội vàng ôm tiểu Tinh Thiên ra sau.
Chỉ thấy nữ tử y phục đạm lục sắc lăng lăng nhìn đại môn y quán từ lâu không có thân ảnh Thính Phong, trong mắt vui sướng dần dần bị đau thương thay thế.
Nữ tử tuổi chừng mười sáu mười bảy, trăn thủ Nga Mi, mắt ngọc mày ngài, hạnh mặt đào má, khí như u lan, không có tuyệt sắc của Bạch Lưu Ly, lại có một loại khác lực hấp dẫn cho người thấy liền mắt lom lom, vưu kì mắt phải của nàng có một hạt lệ ướt át sắp rơi, để cho cả người nàng thoạt nhìn có một lại phiền muộn không hiểu như mưa phùn của Giang Nam, một bộ thiển lục quần thường, để nàng càng như gió như liễu, nhu nhược, nhiên đôi mắt đẹp lại lộ ra một cứng cỏi.
“Công. . .” Đứng ở bên cạnh cô gái nữ tử nữ tử mặc xiêm y cạn hoàng sắc xấp xỉ nàng thấy nàng nhìn đại môn không có một bóng người thất thần, đôi mi thanh tú chăm chú vặn, cắn răng nghiến lợi nói thật nhanh, “Tiểu thư người ở chỗ này chờ, nô tỳ đi bắt tên khốn kiếp kia về!”
Chỉ nghe tiếng nói của nữ tử vừa dứt, liền phi thân ra bên ngoài, động tác rất nhanh, hiển nhiên là có chút thân thủ.
Bạch Lưu Ly không có ngạc nhiên, chỉ là lẳng lặng nhìn nữ tử đạm lục sắc quần thường, chỉ thấy nữ tử quay Bạch Lưu Ly áy náy mỉm cười, “Tùng Thanh luôn luôn xúc động, để Vân phu nhân chê cười.”
“Vô phương.” Bạch Lưu Ly cũng lễ phép hồi nữ tử đạm đạm nhất tiếu.
Chỉ thấy nữ tử đứng lên, chậm rãi đi tới cửa chính.
Quần thường của nữ tử lại không như cô nương gia bình thường, phản là có chút rộng thùng thình, nếu không nhìn kỹ, cũng nhìn không ra dị dạng gì, bất quá nếu là nhìn kỹ, sẽ nhìn ra bụng nàng hơi to, tuy rằng y phục cùng cử chỉ của nàng ẩn dấu chuyện nàng hoài thai, thế nhưng nơi này là Vân An Đường, Đông nhi lại biết chút y lý, nên khi nhìn đến nữ tử cùng Tùng Thanh tiến đến y quán liền nhìn ra được nàng mang thai, nói là cái bụng lớn đích xác cũng không quá đáng.
Nữ tử đi tới địa phương Thính Phong mới thoáng dừng lại lúc nãy dừng lại, cúi đầu nhìn mặt nạ heo Thính Phong làm rơi trên đất, động tác hơi chậm một chút chậm chạp khom lưng, nhặt mặt nạ heo lên, sau đó liền kinh ngạc nhìn mặt nạ heo.
Nữ tử đứng ở đó rất lâu, lâu đến Đông nhi đều muốn lên tiếng gọi nàng một cái xem linh hồn của nàng còn ở hay không, thế nhưng nàng không dám, phu nhân không có lên tiếng, nàng cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể phân dược, thường thường ngẩng đầu nhìn mỹ nhân buồn kia một chút.
Lục tục có người đến xem chẩn, nữ tử như trước đứng ở đó, Bạch Lưu Ly cũng không có gọi nàng qua đây ngồi, chỉ chuyên tâm vì người bệnh xem chẩn.
Ánh sáng mặt trời ngã về tây, y quán không có người trở lại, Tùng Thanh đi ra ngoài truy Thính Phong đã trở về, nhưng không có thu hoạch, xa xa thấy nữ tử xuất thần ở cạnh cửa, vội vã vọt tới trước mặt nàng, vạn phần tự trách xấu hổ nói: “Tiểu thư, ta. . .”
Tùng Thanh nói không