CHƯƠNG 23: NHƯ PHẾ NHÂN
Editor: Luna Huang
Đã từng, thuộc hạ cận thân của Bách Lý Vân Tựu có dùng hai loại yên hỏa dùng cho liên lạc, một đỏ một lam, lam sắc biểu thị thuộc hạ triệu thỉnh, hồng sắc biểu thị Bách Lý Vân Tựu cần ra lệnh, cần tức khắc chạy tới bên người chủ thượng.
Lần này, Ám Dạ bắt yên hỏa màu đỏ lên trời cao đen tối, ngọn lửa tế tế tế tế trùng trên không trung, bạo thành một đóa oa nhi lóe sáng.
Chỉ là, thẳng đến giờ tý qua nửa, Thính Phong đều chưa có trở về, Bạch Lưu Ly vẫn luôn bồi Cung Tang, Cung Tang vốn là thập phần khẩn trương, nhiên đêm càng sâu, nàng dần dần bình tĩnh.
Giờ tý qua nửa, nàng đứng dậy cáo từ, lần này, Bạch Lưu Ly không có lưu nàng nữa, bởi vì có một số việc, không phải là nàng muốn giúp liền có thể giúp , được huống chi là chuyện tình cảm.
Liễu thành luôn luôn thái bình, Bạch Lưu Ly không có đưa tiễn, Cung Tang hướng Bạch Lưu Ly nói cám ơn, cầm mặt nạ heo ly khai.
Đêm có chút lạnh, gió đêm từng đợt phất qua, một chút lại một chút vén lên tay áo của Cung Tang.
Ly khai Vân An Đường, Tùng Thanh không cam lòng hỏi: “Tiểu thư, kế tiếp phải làm cái gì?”
“Làm cái gì? Tự nhiên là hồi khách sạn bình dân.” Cung Tang nhẹ giọng đáp, giơ tay lên khẽ vuốt bụng đã nhô ra của mình, dáng tươi cười rất ôn nhu, nhưng cũng rất đau thương.
“Tiểu thư, nô tỳ không phải hỏi người bây giờ đi đâu đây, nô tỳ là hỏi người ——” Tùng Thanh hiển nhiên rất gấp, “Nô tỳ là hỏi người kế tiếp làm sao bắt Vương bát đản không bằng cầm thú kia?”
“Tùng Thanh!” Giọng của Cung Tang mềm mại trong nháy mắt lãnh ngạnh vài phần, hiển nhiên là, Tùng Thanh, “Hắn gọi Thính Phong, không là cái gì, cũng không phải Vương bát đản gì.”
“Tiểu thư! Chuyện cho tới bây giờ người còn đang là nói giúp hắn! Hắn căn bản cũng không biết người thật tốt! Hắn căn bản cũng không hi ——” Tùng Thanh quýnh lên, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, lúc này mới mình nói sai, vội vã môi dưới không nói, sau đó hoảng loạn sửa lời nói, “Tiểu thư, nô tỳ không phải là…”
Cung Tang cắt đứt lời của nàng, vuốt ve mặt nạ heo trong tay cười nhạt nói: “Tùng Thanh ngươi không có nói saim hắn căn bản là hiếm lạ tam hết thảy đều là ta tự mình đa tình.”
Tùng Thanh không dám nói tiếp nữa.
Cung Tang cười cười, dùng giọng thoải mái nói: “Đi thôi, hồi khách sạn bình dân, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này.”
“Ly khai nơi này?” Tùng Thanh ngẩn người, sau đó như bị lôi tạc khẩn trương nói khẩn trương nói, “Tiểu thư muốn đi đâu?”
“Đi đâu? Ta cũng không biết.” Cung Tang chậm rãi đi về phía trước, “Thiên hạ, luôn luôn có địa phương ta có thể đi.”
“Thế nhưng ——” Tùng Thanh vì Cung Tang đau lòng, vì nàng cảm thấy không cam lòng không đáng, “Thế nhưng tiểu thư người hắn cái gì cũng không có a!”
Có thể nào cứ như vậy ly khai Liễu thành! Dù cho phải ly khai, cũng muốn trước thiên đao vạn quả cầm thú kia mới có thể ly khai!
“Càng tòa thành này ở lâu nhất khắc, ta càng thương tâm một phần.” Nàng cũng không phải người cầm lên được bỏ xuống không được, nếu hắn không muốn thấy nàng, nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng cần gì phải tự tìm bi thương, sớm ly khai mới là tốt nhất, “Đi thôi, Tùng Thanh.”
Tùng Thanh thật lâu không nói lời nào, một lúc lâu, mới đuổi kịp bước chân của Cung Tang.
Cung Tang than nhẹ một tiếng: “Tùng Thanh, ngươi không nên cố ý theo ly khai Phượng thành, chỉ sẽ bị khổ mà thôi.”
“Nô tỳ cả đời này chỉ hầu hạ một mình người, khổ nữa nô tỳ cũng nguyện.”
Ánh trăng kéo dài thân ảnh của đôi chủ tớ này, các nàng bước nhanh đi về phía trước, nhưng không có phát hiện một đạo hắc ảnh phía sau các nàng không xa không gần một đường đi theo, thẳng đến các nàng trở lại khách sạn bình dân, đạo hắc ảnh kia đứng trước khách sạn bình dân, mới tiêu thất trong bóng đêm nồng đậm.
Thính Phong về tới Vân An Đường, nhìn đại môn của Vân An Đường đóng chặt, vốn định leo tường tiến viện tử, nhưng nhìn tường viện hơn một trượng, hai tay của hắn run rẩy, cuối nhưng vẫn là lựa chọn gõ cửa.
Hắn không phải là không có thấy hồng sắc yên hỏa tượng trưng cho mệnh lệnh của Bách Lý Vân Tựu, mà là hắn không dám trở về mà thôi, đúng vậy không dám, hắn không dám gặp cô nương mấy ngày này luôn là xuất hiện ở trong mộng hắn.
Tiếng gõ cửa ở ban đêm an tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng, ít lâu, cửa đóng chặt mở ra, Thính Phong nghĩ tới mở cửa sẽ là Ám Dạ hoặc là Bạch Lưu Ly, thật không ngờ mở cửa cho hắn sẽ là Bách Lý Vân Tựu.
Thính Phong khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, đang muốn mở miệng thỉnh tội, Bách Lý Vân Tựu lại mở miệng nói: “Đã trở về?”
Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ Thính Phong, chỉ vòng vo đi vào trong.
Thính Phong vào phòng, cài cửa lại, xoay người đang muốn ra sau viện, phát hiện Bách Lý Vân Tựu ngồi ở y quán, trước mặt bày trà cụ trên cái bàn tròn, tiểu lô đang đun nước nổi bọt trên mặt, Bách Lý Vân Tựu đổ lá trà vào ấm, nhìn cũng không nhìn Thính Phong một mắt, chỉ thản nhiên nói: “Qua đây ngồi.”
Không có giọng ra lệnh, tựa như ban đêm vô sự tìm người dưới ánh trăng cùng ngồi thưởng trà, nhiên nhàn nhạt như vậy nghe vào trong tai Thính Phong lại là một loại mệnh lệnh vô pháp cãi lời, chỉ có thể thành thật đi tới đối diện Bách Lý Vân Tựu ngồi xuống.
Bách Lý Vân Tựu đun nước nóng, trong nháy mắt trà hương toát ra để lòng của Thính Phong rất không an ổn, hắn không thích uống trà, nếu lúc này bày ở trước mặt hắn là rượu thì tốt rồi, thế nhưng hắn biết không có khả năng, bởi vì hắn biết, chính là bởi vì gia biết hắn không thích trà, nên gia mới có thể vào lúc này gọi hắn uống trà.
Bách Lý Vân Tựu tự mình rót đầy một ly trà cho Thính Phong, đưa tới trước mặt hắn, “Cố chử tử duẩn, vị đạo hương nghiệm, ngươi không thích uống trà, tối nay có thể ngươi sẽ thích.”
Thính Phong không có đẩy, ôm trà trản lên, trà trản phỏng tay, có thể nghĩ nước trà trong chén này có bao nhiêu nóng hổi, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại đang từ từ thưởng thức.
Thính Phong cũng nâng trà trản tới bên mép, khẽ nhấp một cái, chỉ một ngụm, liền nóng môi nóng lưỡi, để tim của hắn càng không thể bình tĩnh.
“Ngươi tĩnh không được tâm thưởng thức trà, vĩnh viễn cũng phẩm không ra vị đạo trong đó, chỉ sẽ bị nóng mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu khẽ hớp khẽ hớp