ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 8
Editor: Luna Huang
Tiểu điểu nhi trốn ở một gốc cây ngã xuống đất sau đại thụ, quyệt cái miệng nhỏ nhắn dùng chân một chút lại một chút đá tuyết bên chân, mặt nho nhỏ bị gió lạnh cóng đến có chút hồng, chỉ nghe một bên đá tuyết một bên vừa chà tay nhỏ bé đỏ bừng một chút của mình ủy khuất nói: “Ca ca bại hoại! Nếu là không tìm đến tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi không bao giờ để ý ca ca nữa!”
Tay của Tiểu điểu nhi nàng chà xát đến càng ngày càng hồng, biểu tình trên mặt nàng càng ủy khuất, “Lạnh chết lạnh chết nha, ca ca làm sao còn chưa tới nha!”
Cái mũi nhỏ hồng thông thông, tiểu điểu nhi lạnh đến chỉ cảm thấy hô hấp mũi đau, nàng không khỏi giơ tay lên chà xát mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, nhất phó sắp khóc.
“Ca ca mau tới nha, ca ca nếu tới tìm tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi sẽ không giận ca ca nữa!” Tiểu điểu nhi hút mũi một chút, lại ủy khuất nói.
Gió lạnh cuốn qua bên chân của nàng, cuồn cuộn nổi lên tuyết nàng đá văng ra.
Tiểu điểu nhi đột nhiên cảm giác được con mắt trái có chút đau, nhìn hoa tuyết bên chân coi như dính vào hồng sắc, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc, không khỏi giơ tay lên xoa xoa con mắt trái.
Khi tiểu điểu nhi rũ tay xuống lại giơ lên đôi mắt, nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn, ngạc nhiên “Di” Một tiếng, sau đó chỉ thấy nàng hơi ninh mi, lắc đầu một cái: “Không đúng không đúng, ngươi không phải là di A Chiểu thích, thế nhưng ngươi lớn lên cùng di kia như nhau nha, ngươi là ai nha?”
Nguyên lai, tiểu gia hỏa mới vừa rồi một tiếng “Di” Không phải là “Di”, mà là “Di”.
Nhiên, bên cạnh nàng, bản không có bất kỳ người nào, có phong tuyết cùng với cánh rừng mênh mang, nàng kia lại là đang cùng ai nói?
“Ân… Ngươi nói ngươi tên là Vọng Nguyệt, là tỷ tỷ của di kia nha?” Tiểu điểu nhi nghiên đầu một chút, “Vậy tại sao tiểu điểu nhi mấy ngày này đều chưa từng thấy qua ngươi?”
“Nga, ngươi ở rất xa, ngày hôm nay vừa mới tới, tiểu điểu nhi đã biết.” Tiểu điểu nhi gật đầu, “Vậy ngươi tại sao phải ở chỗ này? Lẽ nào cũng là giận A Chiểu chạy ra ngoài sao?”
“Không phải sao? Nga, vậy tiểu điểu nhi đã đoán sai.” Tiểu điểu nhi tự thổi một ngụm khí vào tay nhỏ bé đông cứng của bản thân, “Ngươi là muốn tìm A Chiểu cùng di thích A Chiểu nha? Di kia giận A Chiểu chạy đi, A Chiểu đuổi theo nàng.”
“Ngươi hỏi tiểu điểu nhi có biết A Chiểu cùng di kia đi nơi nào hay không? Tiểu điểu nhi không biết.” Tiểu điểu nhi chà xát tay nhỏ bé, “Ngươi gấp lắm sao? Ngươi nếu như rất vội, tiểu điểu nhi giúp ngươi tìm có được hay không? Tiểu điểu nhi chạy nhanh lắm!”
“Nha! Di ngươi cũng nhận thức cha của tiểu điểu nhi sao? Ân! Cha tốt nhất tốt nhất!” Nói đến cha cho nàng kiêu ngạo nhất, tiểu điểu nhi nhất thời mặt mày rạng rỡ, “Tên của di cùng Nguyệt Nguyệt nương như nhau, thế nhưng tiểu điểu nhi còn không biết di A Chiểu thích tên gì.”
“Di kia tên Bán Nguyệt a? Thảo nào A Chiểu lúc hôn mê luôn gọi tiểu Bán nhi tiểu Bán nhi, nguyên lai là tên của di kia.” Tiểu điểu nhi vừa nói vừa đi qua khỏi đại thụ, “Tiểu Bán nhi cũng sẽ không cười, vẫn là Vọng Nguyệt tương đối đẹp!”
“Hì hì. Vọng Nguyệt cười rộ lên nhiều hấp dẫn! Tiểu điểu nhi giúp Vọng Nguyệt tìm tiểu Bán nhi cùng A Chiểu, sau khi tìm được Vọng Nguyệt muốn cùng tiểu điểu nhi chơi nga!” Tiểu điểu nhi từ trên cây khô nhảy xuống tới, tuyết có chút dày, nàng suýt nữa mới ngã xuống đất, đợi nàng đứng vững, nàng cười đến càng vui vẻ hơn.
Bởi vì nàng nhìn thấy A Uyên ca ca của nàng, đang vẻ mặt khẩn trương chạy ngược phương hướng với nàng.
“Ca! Tiểu điểu nhi vừa thấy A Uyên lập tức muốn nhào tới trong lòng ấm áp của hắn bảo hắn ôm ôm, này đây A Uyên còn không có phát hiện nàng, nàng liền đã lớn tiếng hô A Uyên sau đó, sau đó chạy đi thật nhanh đến chỗ A Uyên.
A Uyên nghe được thanh âm của tiểu điểu nhi lập tức ngạc nhiên xoay người, sau đó cấp cấp chạy tới chỗ tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi cố sức nhào vào lòng A Uyên, ôm A Uyên rất chặt, một bên đem đầu trước ngực hắn cọ cọ, một bên mếu máo nói: “Lạnh lạnh! Ca ca ôm ôm!”
A Uyên lập tức ôm lấy tiểu điểu nhi, cảm thụ được nàng loạn cọ trong ngực hắn, tâm hắn khẩn trương bất an mới mới chậm rãi trở xuống trong lồng ngực.
Giữa lúc A Uyên há mồm muốn nói điều gì, tiểu điểu nhi bỗng ngẩng đầu, mạnh đụng phải cằm của A Uyên, đụng phải A Uyên lập tức giơ tay lên xoa xoa cái trán của nàng, ninh mi đau lòng nói: “Có đau hay không?”
“Không đau, tiểu điểu nhi mới không yếu ớt như vậy!” Tiểu điểu nhi cười khanh khách, động tác củaA Uyên xoa cái trán nàng lại đột nhiên dừng lại, đó là đến nhãn thần đau lòng tựa hồ cũng cứng lại rồi.
Tiểu điểu nhi không có phát hiện dị dạng của A Uyên, chỉ đem tay hắn bắt, đem cánh tay của hắn ôm vào trong lòng, bính đáp: “Ca cùng tiểu điểu nhi nhất tề đi giúp Vọng Nguyệt tìm A Chiểu còn có tiểu Bán nhi đi! Vọng Nguyệt rất gấp rất gấp!”
A Uyên cũng không có lên tiếng trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm con mắt trái của tiểu điểu nhi, bỗng giơ tay lên cầm cánh tay của nàng.
Chỉ vì —— lúc này con mắt trái của tiểu điểu nhi, không phải là đen bóng thạch quen thuộc với A Uyên, mà là lục sắc cổ quỷ dị, sâu thẳm sâu thẳm, coi như liếc mắt nhìn sẽ kéo người vào địa ngục.
“Ca?” Tiểu điểu nhi thấy A Uyên không ứng nàng chỉ là chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, còn bóp cánh tay của nàng có chút đau, không khỏi lắc lắc cánh tay hắn, “Ca! Ta đang nói chuyện với ngươi!”
“Muội muội…” A Uyên nỗ lực để thanh âm của mình giống với bình thường, nhiên thanh âm hắn cửa ra vẫn là run, “Ngươi nói Vọng Nguyệt, ở nơi nào?”
“Ở nơi này nha!” Tiểu điểu nhi quay đầu nhìn phía sau mình, “Ca không nhìn thấy nàng sao?”
A Uyên nhìn về phía sau tiểu điểu nhi, ánh mắt có thể thấy được chỉ có sơn lâm phong tuyết tràn đầy, đâu có thân ảnh nào.
A Uyên trảo cánh tay của tiểu điểu nhi càng chặt hơn.
*
“Ngươi buông ta ra! Buông ta ra!”
Bán Nguyệt mất khống chế cố sức giãy giụa trong lòng Mục Chiểu, nỗ lực cựa ra khỏi lòng hắn, động tác của nàng rất lớn, hai tay nắm thành quyền vô số lần đánh vào tâm khẩu của Mục Chiểu, để một đóa huyết sắc to lớn trước ngực hắn càng ngày càng to, càng ngày càng đẹp.
“Tiểu Bán nhi, đừng như vậy, van cầu nàng đừng như vậy…” Mục Chiểu không để ý vết thương rạn nứt, chỉ là dùng song chưởng ôm chặt Bán Nguyệt, mặc quả đấm của nàng một lần lại một lần rơi xuống vết thương của hắn, đau lòng thấp giọng nói.
“Đáp…” Ngay khi Bán Nguyệt không biết lần thứ mấy nâng tay lên, một giọt máu từ tay nàng tích lạc, tích trên môi của nàng, đầu lưỡi nếm được vị đạo tinh ngọt, Bán Nguyệt phút chốc yên tĩnh lại, không giãy dụa nữa, ngẩn người chậm rãi giơ tay lên, lúc này mới chú ý tới chẳng biết lúc nào đầy tay nàng đều bị máu của Mục Chiểu máu nhuộm hồng.
Con ngươi của Bán Nguyệt chinh lăng đột nhiên trợn tròn, tự động chính là phải cố sức đẩy Mục Chiểu ra, nhiên Mục Chiểu lại ôm nàng quá chặt, căn bản không căn bản không