ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 9
Editor: Luna Huang
A Uyên xuất sắc là y thuật mà không phải là võ công, mặc dù hắn lớn hơn tiểu điểu nhi gần hai tuổi, nhưng khinh công của hắn lại xa xa thua tiểu điểu nhi, đến nỗi một lúc lâu hắn mới đuổi theo tiểu điểu nhi.
A Uyên rốt cục thấy thân ảnh tiểu điểu nhi, tiểu điểu nhi đang vội vàng giậm chân, thanh âm cũng vội vàng, “A Chiểu nói mau nha nói mau! Vọng Nguyệt di phải đi rồi!”
“Di di? Vọng Nguyệt biết đáp án của A Chiểu? Thế nhưng A Chiểu còn cũng không nói gì?” Tiểu điểu nhi không hiểu gãi gãi lỗ tai của mình, sau đó lại chà xát hai mắt của mình, chớp chớp càng thêm khẩn trương nói, “Vọng Nguyệt phải đi sao? Tiểu điểu nhi sắp nhìn không thấy!”
“Muội muội!” A Uyên không dằn nổi vọt tới bên người tiểu điểu nhi, khẩn trương nắm hai vai của tiểu điểu nhi, thở gấp nặng nề nhìn chằm chằm con mắt trái của tiểu điểu nhi, lại chỉ thấy con mắt trái của nàng đen lúng liếng dịu dàng như bình thường, đâu thấy ngọc lục bảo sắc quỷ dị kia mới vừa rồi.
“Ca chậm hơn nha! Ca đều đuổi không kịp tiểu điểu nhi!” Tiểu điểu nhi hoàn toàn đã quên mới vừa rồi nàng vẫn còn giận A Uyên, thấy A Uyên lập tức cười đến thật vui vẻ, “Ai kêu ca chỉ thích học với mẫu thân học lại không thích học với cha!”
“Muội muội có sao không? Có có chỗ nào không thoải mái hay không? Mau nói cho ca.” A Uyên tuy là thở phào nhẹ nhõm vẫn là không yên lòng, chỉ trên dưới trái phải quan sát tiểu điểu nhi.
“Tiểu điểu nhi mới không có chỗ nào không thoải mái!” Tiểu điểu nhi vội vã lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mục Chiểu, “Có chuyện là A Chiểu ngu ngốc, hắn chảy thật là nhiều máu! Ca mau giúp hắn nhìn một cái.”
A Uyên lúc này mới nhìn về phía Mục Chiểu, khi ánh mắt của hắn mới chạm đến xiêm y sớm bị máu nhuộm đỏ của Mục Chiểu, lòng mới trở về vị trí của hắn lại nhói lên, A Uyên lập tức buông tiểu điểu nhi, chạy tới trước mặt Mục Chiểu, đem mi tâm túc chặt, khẩn trương nói: “A Chiểu thúc thúc, miệng vết thương của ngươi rạn nứt rồi, để ta xem một chút!”
A Uyên nói liền muốn giơ tay lên kéo vạt áo của Mục Chiểu, lại bị Mục Chiểu cố sức bắt tay của hắn lại, rất là suy yếu nhưng cường chống nói: “A Uyên đỡ ta, đỡ ta đến bên người nàng.”
A Uyên tự nhiên “Nàng” Trong miệng Mục Chiểu là ai, bởi vì ánh mắt của hắn không có từ rời khỏi trên người Bán Nguyệt, lúc này chỉ thấy Bán Nguyệt cách bọn họ vài chục bước lảo đảo đi tới, A Uyên vốn muốn cự tuyệt, bởi vì lúc này Mục Chiểu, bất luận là thể lực hay tinh lực đều đã đạt tới cực hạn, nếu là không có thể trở về gian nhà ấm áp kiểm tra vết thương, chỉ sợ hắn nguy hiểm tính mạng.
Thế nhưng, A Uyên nhưng không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, bởi vì hắn biết, Mục Chiểu tình nguyện chết, cũng sẽ không xoay người rời đi vào thời khắc này.
A Uyên tận lực ổn định thân thể của Mục Chiểu, đở hắn chậm rãi đi đến phương hướng của Bán Nguyệt, A Uyên cúi đầu thấy hai chân của Mục Chiểu cóng đến tím bầm, có chút không đành lòng, khẽ cắn môi chậm rãi bước nhanh hơn.
Tiểu điểu nhi nhìn thấy A Uyên đỡ Mục Chiểu rất là cật lực, vội vã cũng chạy tới bên kia của Mục Chiểu, học động tác củaA Uyên đỡ Mục Chiểu, mặc dù hỗ trợ của nàng không có bao nhiêu tác dụng.
Chỉ thấy Bán Nguyệt đi tới, dưới chân mất tự do một cái, cả người té trong tuyết, Mục Chiểu lập tức rút tay khỏi tiểu điểu nhi cùng A Uyên, vọt tới chỗ Bán Nguyệt, nhiên bởi vì thể lực tiêu hao hầu như không còn, hắn mới bước ra hai bước liền cũng ngã xuống đất, tiểu điểu nhi theo bản năng muốn tiến lên đở dậy, A Uyên lại giữ nàng lại, hướng nàng khẽ lắc đầu một cái.
Tiểu điểu nhi không giải thích được, chỉ là nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm chặt tay của nắm chặt bình tĩnh nhìn Mục Chiểu không công bò ra ngoài trong tuyết, A Uyên cũng nắm thật chặt tay của tiểu điểu nhi.
Hắn so với tiểu điểu nhi còn phải khẩn trương hơn, thậm chí còn có chút sợ, sợ sát biên giới của hai người tùy thời cứng ở trong tuyết vĩnh viễn sẽ không cử động nữa.
Mục Chiểu là dùng đầu gối đến bên người Bán Nguyệt, cũng không dám ôm nàng vào trong lòng, chỉ là lẳng lặng quỳ ngồi ở bên người nàng.
Phong tuyết để sợi tóc của đưa bọn họ dây dưa cùng một chỗ.
Bán Nguyệt cũng là quỳ ngồi trong tuyết, vùi đầu thấp thấp, hai vai run, tựa hồ cố ẩn nhẫn cái gì.
Mục Chiểu run run môi, một lát mới phun ra thanh âm: “Muốn khóc cứ khóc ra đi.”
Hai vai của Bán Nguyệt run rẩy dử dội hơn, cuối cùng toàn bộ thân thể đều không ngừng run rẩy, vô số nước mắt lưng tròng chảy xuống.
“A ——” Ngay khi Mục Chiểu tâm thương yêu không dứt, Bán Nguyệt bỗng nhiên xoay người nhào vào trong ngực hắn, đem mặt chôn ở trong ngực tràn đầy máu của hắn, đúng là gào khóc rống lên, khóc không thành tiếng.
Mục Chiểu giật mình, mặc Bán Nguyệt ôm hắn trong ngực hắn gào khóc, đúng là thật lâu không có phục hồi tinh thần lại.
Một lúc lâu, Mục Chiểu mới chậm rãi giơ tay phải coi như nghìn cân trọng thạch lên, vỗ nhẹ lưng run rẩy của Bán Nguyệt, ôn nhu nói: “Khóc đi… Khóc lên, thì tốt rồi…”
Phong ô ô ô ô thổi, coi như cũng đang khóc.
*
Vết thương của Mục Chiểu rạn nứt, thương thế nặng thêm, mặc dù không đến mức rơi vào hôn mê, nhưng cũng là lúc ngủ lúc tỉnh, thanh tỉnh cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, nhiều lắm chỉ có thể ngồi dựa vào trên giường, chớ nói có thể ra khỏi phòng, đó là đến cơ hội xuống giường cũng ít, bởi vì có một tiểu điểu nhi một mực ở bên theo dõi hắn, chỉ cần hắn muốn xuống giường, nàng bật người đẩy hắn trở lại.
Chớ nói tiểu gia hỏa này còn nhỏ, khí lực cũng quá lớn, chớ nói cùng nam oa oa đồng tuổi không so được, chỉ sợ là nam tử trưởng thành cũng không bằng nàng.
Mỗi khi Mục Chiểu bị tiểu điểu nhi đẩy về giường, hắn đều nghĩ một vấn đề, lãnh diện nam là thế nào nuôi tên tiểu quỷ này! Khí lực thật lớn!
Tiểu điểu nhi “Cẩn trọng” Như thế nhìn chằm chằm Mục Chiểu không để cho hắn lộn xộn, là bởi vì A Uyên căn dặn, Mục Chiểu ghét bỏ Bách Lý Vân Tựu cũng chê A Uyên.
Mặc dù tiểu điểu nhi tính tình hoạt bát hiếu động, nhưng nàng cũng là hiểu chuyện, ở trong phòng hỗ trợ chiếu cố Mục Chiểu, rất lâu nàng cũng an tĩnh, có đôi khi mắng Mục Chiểu ngu ngốc, có đôi khi lại ngồi ở bên giường bồi hắn nói chuyện phiếm giải buồn.
Tiểu điểu nhi từng hỏi Mục Chiểu: “A Chiểu không thương tâm sao? Cả ngày toàn cười híp mắt.”
“Tiểu điểu nhi cho là ta vì sao phải thương tâm?” Mục Chiểu cười hỏi, “Vì sao không thể cười híp mắt?”
“Bởi vì tiểu Bán nhi di vẫn là trước một dạng không để ý tới A Chiểu a.” Mặc dù nhỏ tiểu Bán nhi di vẫn là cùng trước một dạng mỗi ngày đều mỗi ngày đều đưa đồ ăn cho A Chiểu, nhưng là cho tới