CHƯƠNG 37: VẠN BẤT KHẢ GẢ
Editor: Luna Huang
“Vân vương gia thỉnh Mục đại thiếu gia đến nói thân, một đại nam nhân làm bà mối, còn thật thú vị, tỷ tỷ, ngươi cảm thấy có đúng hay không?” Bạch Lưu Ly tựa hồ không có chú ý tới phản ứng khác thường của Bạch Trân Châu, cười cười ngữ buồn vô cớ chi điều, “Khó có được ta biến thành bộ dáng này còn có người không ngại ta, tỷ tỷ ngươi nói, ta có muốn hay không đáp ứng cửa hôn sự này?”
“Không thể!” Bạch Trân Châu nhất thời kích động đến hai tay cố sức bóp hai tay của Bạch Lưu Ly, nhưng cũng lúc ấy nhận ra sự thất thố của mình, trong con ngươi bất khả tin tưởng cấp tốc bị lo lắng bao trùm, đổi lại thần sắc nhất phó vì thân nhân lo lắng, “Muội muội. Đây chính là Vân vương gia. Ngươi không phải là chưa từng nghe qua lời đồn ở đầu đường cuối ngõ, tỷ tỷ có thể nào cho ngươi gả cho Vân vương gia, không thể, trăm triệu lần không thể, như vậy để tỷ tỷ làm sao không để cha nương chết đi không thất vọng.”
Cha nương? Bạch Lưu Ly nghe Bạch Trân Châu thuận miệng đến không thể thuận miệng, tâm trạng hừ lạnh, nàng còn có thể thuận miệng gọi ra hai chữ này.
“Tỷ tỷ, đồn đãi chung quy là đồn đãi, huống hôm qua hắn không phải là ban ngày xuất hiện sao? Tỷ tỷ lúc đó chẳng phải nhìn thẳng hắn rồi sao? Nếu nói là đồn đãi là thật, ta ngươi hôm nay sao có thể hảo hảo ở chỗ này nói?” Bạch Lưu Ly hỏi chớp mắt, nhìn tay của Bạch Trân Châu cầm lấy song chưởng của nàng tái nhợt khẽ run, thật thật như là vì quan tâm nàng cực độ mà tâm hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, ai nào biết đáy lòng nàng kỳ thực giấu tâm tư hoàn toàn không quan hệ, Bạch Lưu Ly một bên đưa tay cầm đưa tay cầm mở tay của Bạch Trân Châu, vừa nói, “Huống chi, ta gương mặt này chỉ sợ đời này đều không ai thèm lấy, khó có được Vân vương gia không ngại ta nguyện thú ta vi thê, ta nên cảm thấy may mắn mới phải, có thể nào tự dưng tin tưởng đồn đãi bên ngoài?”
“Muội muội là gia chủ của Bạch gia là ta, là ngoại sinh nữ đương kim thánh thượng thương yêu nhất, chỉ cần muội muội muốn gả, ai lại lo không ai thú?” Bạch Trân Châu bị Bạch Lưu Ly lấy tay ra lại một lần nữa giơ tay lên, cầm cổ tay của Bạch Lưu Ly, nhất phó dáng dấp tận tình lo lắng, rất sợ Bạch Lưu Ly thực sự một luẩn quẩn trong lòng hôn sự của Vân vương phủ, như một mẫu thân ngắm nữ thành phượng một dạng nắm chặt tay của Bạch Lưu Ly không tha, “Mặc kệ đồn đãi bên ngoài là thật hay không, tỷ tỷ đều không đồng ý cửa hôn sự này, Lưu Ly muội muội, ngươi từ nhỏ đến lớn luôn luôn nghe lời của tỷ tỷ, lúc này chợt nghe tỷ tỷ khuyên một câu không được sao? Thiên hạ hảo nam nhi nhiều như vậy, ngươi cần gì phải thiên gả cho Vân vương gia không được?”
“Nghe lời của tỷ tỷ, ta liền có thể tìm được phu quân của ta sao?” Bạch Lưu Ly cách hắc sa thật mỏng trước mắt thủy mâu như ba quang dừng ở Bạch Trân Châu thấp giọng phản vấn, Bạch Lưu Ly lúc trước cũng là bởi vì quá tín nhiệm thân ái tỷ tỷ nèn mới có thể để bản thân chết không nhắm mắt, nàng dù cho nhìn không thấu toàn bộ nghĩ cách nội tâm của Bạch Trân Châu, nhưng không có ngu xuẩn sẽ tin tưởng nàng thật là đối với mình, nếu nàng thực sự đối tốt với Bạch Lưu Ly, hôm nay sẽ không có nàng một luồng du hồn của dị thế nhờ người sống lại, “Tỷ tỷ là thật đang vì ta suy nghĩ mà ngăn cản ta gả cho Vân vương gia sao?”
Mặc dù Bạch Trân Châu làm sao cực lực che giấu ý tưởng chân thật của nội tâm bản thân, ánh mắt hơi lắc lư vẫn là đem ngụy trang hoàn mỹ của nàng bán đứng, mặc dù chỉ là chỉ trong nhất thời, mặc dù bất luận kẻ nào cũng không có nhận thấy được, từ lâu luyện một đôi mắt chim ưng lợi hại như vậy Bạch Lưu Ly vẫn là chuẩn xác không có lầm bắt được dị dạng trong ánh mắt nàng, phản ứng của Bạch Trân Châu lặp đi lặp lại nhiều lần để trong lòng nàng suy đoán kết xuất, suy đoán của nàng, chỉ sợ không sai