CHƯƠNG 80: NGƯƠI LÀ AI, LẠI TIẾP CẬN LẦN NỮA
Editor: Luna Huang
“Như Bạch cô nương sở kiến, ta sợ chết, nên mới khóa bản thân ở chỗ này, đến cũng sẽ không dám chân chính nhắm mắt.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu rất nhẹ, nhẹ để Bạch Lưu Ly cảm thấy có loại cảm giác không thuộc về thế giới này, vì cảm giác này, cũng bởi vì lời của Bách Lý Vân Tựu, để cho nàng ngừng mại khai bước chân của, hơi quay đầu trở lại nhìn hắn.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu chính giơ lên tay trái của mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn văn lộ trong lòng bàn tay trái, sau đó đặt lòng bàn tay che ở má trái, che đậy toàn bộ nửa mặt trái trong lòng bàn tay, thanh âm u lãnh, “Không ai có thể tới đến cái chỗ này, chính là A Chiểu cũng không có đến gian phòng này, Bạch cô nương là người thứ nhất.”
“Bởi vì bọn họ căn bản không thể tới gần đình viện giữa hồ này.” Bạch Lưu Ly nhìn mắt phải như hắc diệu thạch của Bách Lý Vân Tựu, trong mắt lưu quang hơi đổi, “Hay là nói, bọn họ căn bản vô pháp sống tới gần đình viện giữa hồ này, càng không luận đến trúc lâu này.”
“Bạch cô nương thực sự rất thông minh, sở dĩ cũng chỉ có Bạch cô nương đến được gian phòng này.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ cười, tay che ở trên mặt thoáng cố sức, đến nỗi Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy móng tay của hắn tiến vào trấn, nói câu không liên hệ, “Đình viện giữa hồ này, gọi ‘Quỷ Lệ’.”
“Quỷ Lệ, bách quỷ lịch hành sao?” Bạch Lưu Ly như cũ giảng ánh mắt tỏa nét mặt Bách Lý Vân Tựu, khi nàng nói ra bốn chữ “Bách quỷ lịch hành”, chỉ thấy móng tay của hắn vốn là vi khảm trên trán thật sâu khảm trong da thịt, “Vương gia còn thật biến mình thành Quỷ vương gia.”
“Lẽ nào Bạch cô nương cảm thấy không phải sao?” Trong giọng nói của Bách Lý Vân Tựu mang theo nụ cười thản nhiên, nhiên mặt của hắn cũng bình tĩnh đến gần như chưa bất kỳ biểu lộ gì, “Ta cảm thấy ta phải.”
“Vương gia vì sao phải nói với Lưu Ly tên viện?” Bạch Lưu Ly cảm thấy một đồng mâu hắc diệu thạch vậy ở chỗ sâu trong, có tâm tư thế nhân nhìn không thấu đoán không được, “Hay là nói, Vương gia vì sao để Lưu Ly đi vào trúc lâu này?”
Nếu hắn căn bản cũng không có chân chính mê man, nàng có thể tiến nhập đình viện tên Quỷ Lệ này liền định là ý tứ của hắn mà không phải là tâm thiết cứu chủ của Thính Phong, “Vương gia không lo lắng Lưu Ly là địch không phải bạn sao?”
“Bạch cô nương cứu ta hai lần, nếu không đáp tạ một phen, càng là áy náy, không biết Bạch cô nương nguyện nể mặt không, cùng ta ở tầng hai trúc lâu tiểu phẩm chút rượu trà, lại nghe Bạch cô nương muốn ta đáp tạ thế nào.” Bách Lý Vân Tựu đáp phi sở vấn, đưa tay má trái lấy ra, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy được dị dạng của má trái hắn, chỉ là ngồi dậy kéo sam y bị cởi ra lên, “Canh giờ đã không còn sớm, cũng chánh hảo có thể dùng bữa tối, cùng dùng, ý của Bạch cô nương như thế nào?”
“Có thể được Vương gia tương yêu như vậy, Lưu Ly đương nhiên từ chối thì bất kính.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, nhãn thần chạm đến má trái của Bách Lý Vân Tựu thì run sợ.
Chỉ vì, mới vừa rồi trên má trái hắn vậy còn đồ đằng văn dạng huyết sắc tinh hồng, lúc này không ngờ biến thành thâm tử sắc!
Ngân nguyệt dần dần phủ lên ngọn cây, tầng hai trúc lâu trúc án dựa vào lan can đốt hai ngọn đèn, hỏa quang xuyên thấu qua lồng bàn rơi xuống trong đình viện, mơ màng âm thầm, đem của cả vườn trở nên càng yêu quái hơn, từ địa phương lúc này Bạch Lưu Ly đang ngồi dựa vào lan can nhìn bên ngoài, có thể đem thu hết nửa Ngân Ngọc hồ vào đáy mắt, lúc này Nâng Ngọc hồ bình tĩnh phản chiếu ngân bạch nguyệt cùng tinh đẩu đầy trời, đẹp đến như châu ngọc đầy đất.
Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu phân biệt ngồi quỳ hai bên án, trên trúc án bày một bình hoa sứ tinh xảo, trong bình hoa cắm một đóa mạn châu sa hoa chính thịnh nở, cánh hoa hồng sắc xoè ra như vũ nương dáng người yểu điệu nảy lên kỹ thuật nhảy quyến rũ nhất của mình, yêu dã.
Thời khắc này nửa mặt trái của Bách Lý Vân Tựu, hé ra mặt nạ, phân nửa bên phải hoàn mỹ gần như thừa nhất mỹ ngọc của hắn không cho che ở ở ngoài mặt nạ, chỉ là hắn mang mặt nạ cũng không mặt nạ mặt quỷ bình thường hắn mang, mà là hé ra mặt nạ không có vẽ bất cứ thứ gì, nhan sắc gỗ thô, ở trong ánh nến tối chiếu rọi, vừa nhìn làm cho một loại cảm giác thiếu sót ngũ quan nửa bên mặt.
“Mặt nạ của Vương gia thật đúng là đặc biệt.” Bạch Lưu Ly không có tiếp nhận nước trà Bách Lý Vân Tựu đưa tới, chỉ là theo dõi hắn mặt nạ trên mặt bên trái của hắn, sau đó khinh nhìn lướt qua thức ăn tinh xảo trên bàn, nhợt nhạt cười nói.
“Bạch cô nương lại là người thứ nhất chưa phát giác ra ta là một khuôn mặt xấu xí đến nhận không ra người, mà là khen mặt nạ của ta đặc biệt.” Bách Lý Vân Tựu không để ý Bạch Lưu Ly đối với nước trà trong tay hắn làm như không thấy, chỉ thấy sắc mặt bình tĩnh đem trà trản đặt ở trước mặt nàng, thản nhiên nói, “Bạch cô nương cùng những người ta gặp, cũng bất đồng.”
“Nên mới không có mới không có vây Lưu Ly trong một tầng cơ quan, đúng không?” Nói như vậy, hắn nói không chỉ một lần, hắn nói nàng là đặc biệt, là bởi vì nàng đặc biệt nên hắn mới đối với nàng không giống người thường? Như vậy, đặc biệt của nàng trong mắt hắn, là cái gì?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lắc đầu một cái, tiện đà nhìn đồng mâu của Bạch Lưu Ly, hoàn toàn không giống nói đùa, “Chính là bởi vì Bạch cô nương đặc biệt, cho nên mới đem một mình Bạch cô nương đưa thân vào trong hiểm cảnh một tầng cơ quan, đến xem năng lực chân chính của Bạch cô nương.”
Nếu nàng chỉ là một nhược tiểu tồn tại, vấn đề hắn cần suy tính đơn giản rất nhiều, mà nàng nếu là có thực lực không có ai biết, vậy sự tình hắn nên suy tính liền sinh ra, bất quá xem ra hắn không có đoán sai, hắn cũng không thể bớt lo.
“Vậy Vương gia thấy năng lực chân chính của Lưu Ly chưa?” Bạch Lưu Ly không uấn không buồn, cạn tiếu mà vấn, tâm tư của Bách Lý Vân Tựu, quả nhiên không cạn.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu cũng mỉm cười, “Bạch cô nương tựa như bỉ ngạn hoa, mỹ lệ sáng lạn, chẳng qua là nở tại địa phương thế nhất không muốn đến gần nhất mà thôi, nên không ai thấy được đẹp của Bạch cô nương, cũng sẽ không có người thưởng thức Bạch cô nương không giống người thường.”
Ánh mắt giao tiếp, mỗi người có chút suy nghĩ riêng, Bạch Lưu Ly vươn tay tay cầm lên trà trản Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi đặt ở trước mặt nàng, cụp mắt khẽ hớp một ngụm, nước trà hương thuần chảy vào hầu, nhất thời một trận trong veo trong miệng dật tản ra, Bạch Lưu Ly khinh tán một tiếng trà ngon xong phục ngước mắt, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu vẫn ở chỗ cũ không hề chớp mắt nhìn nàng, dường như muốn